Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 23: Chương 23:




Câu nói này của Lục Dã làm cho đạo diễn Tồi ngồi phía sau màn hình cũng cảm thấy bối rối.
 
Nhìn đôi tay thon dài và mạnh mẽ của Lục Dã trên ống kính máy quay, đạo diễn Tồi không khỏi xoa xoa mặt tiếp tục xem, người đạo diễn trẻ tuổi bên cạnh quay đầu lại nhìn anh.
 
"Đạo diễn Tồi, cái kia. . . " đạo diễn trẻ tuổi nói, "Anh xem, Lục lão sư có phải là có một chút hứng thú. . . với Tô lão sư không vậy ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông giơ tay lên vỗ vỗ đầu đối phương: "Lo tập trung làm chương trình đi !"
 
Vị đạo diễn trẻ tuổi lẩm bẩm một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tổng đạo diễn không hổ danh là tổng đạo diễn, giờ phút này mà lại có thể ngồi im bất động như núi.
 
Duy chỉ có vết đỏ trên khuôn mặt mập mạp của đạo diễn Tồi là bị bỏ qua.
 
Anh ấy thậm chí có thể tưởng tượng rằng đoạn phim này sau khi qua chỉnh sửa, xử lý hậu kí sẽ chèn thêm dòng chữ, gọi là: [Cái tạp dề có mị ~ lực ~ của ~ tình ~yêu.]
 
Khi đó lúc đưa thiệp mời Lục lão sư tham gia quay chương trình họ căn bản đều không có tí kì vọng nào là anh sẽ nhận lời tham gia, nào ngờ chỉ mới dạo quanh mấy cái tên thôi ai biết thế nào lại trúng số độc đắc !
 
Nhớ lại cảnh tượng lúc trả lời điện thoại vào ngày hôm đó, suýt nữa họ đều coi cuộc gọi của bên kia là một cuộc gọi lừa đảo——
 
Nếu không, chương trình này sẽ không được phổ biến lan rộng đến như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có Lục lão sư, không chỉ chủ đề sẽ giảm đi rất nhiều, mà những khách mời ở sau, Tô Diệp Tinh, Ôn gia, Cố Giảo, . . .
 
Một chương trình hẹn hò lãng mạng của ông làm sao có thể mời được đây?
 
Đặc biệt là cặp CP Lục lão sư và Tô lão sư, đạo diễn Tồi thừa nhận tuy đã lớn tuổi nhưng khi nhìn thấy đôi trẻ này, đôi khi ông không khỏi khơi dậy ngọn lửa tình yêu rực cháy trong lòng.
 
Hết cách rồi.
 
Quá đẹp rồi.
 
Nghĩ đến đây, đạo diễn Tồi vội vàng chỉ đạo: "Camera số 11, điều chỉnh camera và kéo cận cảnh cho Tô lão sư.
 
Trên màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Tô Tinh Tinh.
 
Một vầng trán nhẵn nhụi, một đôi mắt trong sáng, lăn tăn gợn sóng. . .
 
Chán gehts ?
 
Chỉ nghe thấy cô dùng cái giọng lạnh nhạt nói: “Thực xin lỗi, Lục lão sư, năm năm không gặp, ngay cả tay của anh cũng bị tàn tật, mà tôi cũng không biết.”
 
[Phụt ha ha ha, cái điệu cười không biết khách khí như thế này không biết sao tôi lại muốn cười. ]
 
[Đâu ra cái kiểu cãi vã của đôi chim ri này vậy trời ! ]
 
[Lục ca ca bị tàn tật à ha ha ha ha.]
 
[Từ khi nào mà không phép không tắt được coi đúng như thật vậy, cô Tô bộ coi bản thân mình là đại tiểu thư thật à ? ]
 
[wohoooooo ~  Tô đại tiểu thư thì có làm sao đâu, chỉ cần Lục ca bằng lòng nhận là được, một lũ gà nhảy chua ngoa. ]
 
[Con mắt nào của bạn nhìn thấy Lục ca chấp nhận vậy ? ]
 

Trong phòng phát sóng trực tiếp cuộc tranh luận vô cùng khốc liệt, cãi tới cãi lui.
 
Lục Dã trong máy ảnh chỉ mỉm cười, không nói gì, cầm lấy chiếc tạp dề mà Tô Diệp Tinh đã nhét lại, chỉnh tề mặc vào.
 
Tô Diệp Tinh liếc nhìn anh một cái: "Tay của Lục lão sư bây giờ đã không có vấn đề nữa rồi ?"
 
Lục Dã bật cười rồi đáp: "Không có cách nào, Tô tiên sinh quá hung dữ, không khỏe không được."
 
Tô Diệp Tinh: . . .
 
Cô khịt mũi và buộc tạp dề trên người.
 
Tô Diệp Tinh đang mặc một chiếc tạp dề có thêu hoa văn và một chiếc áo sơ mi sọc dài màu xanh lam với phần eo mảnh mai được thắt một chiếc nơ xinh xắn ở phía sau.
 
Tô Diệp Tinh cũng lấy chiếc gương mang theo bên mình ra để soi lại.
 
Lục Dã cười lạnh một tiếng, lười biếng dựa vào trên quầy, khoanh tay nói: "Tô lão sư trông chẳng hề giống tới nấu ăn, mà là tới biểu diễn."
 
"Ồ, vậy thì Lục lão sư đến đây để catwalk."
 
Ánh mắt của Tô Diệp Tinh quét qua Lục Dã từ trên xuống dưới.
 
"Xem ra Tô lão sư cảm thấy tôi rất đẹp trai."
 
Lục Dã mỉm cười với cô, lông mày anh tuấn, nụ cười này thật giống như trăm hoa đua nở.
 
Tô Diệp Tinh nhìn đi chỗ khác, cô nói lẩm bẩm trong miệng: "Không phải độ đẹp trai của Lục lão sư đã được cả thế giới công nhận sao ?"
 
Khi đó anh là một tiểu công gia được sinh ra từ hư không, và anh chính là người tình quốc dân trong nhiều năm, trong những cuộc bình chọn anh chưa bao giờ để tuột tay vị trí đầu tiên cả.
 
Có biết bao nhiêu cô gái ở trên mạng khóc lóc ầm ĩ, la hét một hai bảo muốn kết hôn với anh.
 
Đáng tiếc Lục tiểu công gia không xuống tế đàn, Lục Dã thích sống ẩn dật, ngoại trừ điện ảnh ra, dường như không có gì lay động được anh.
 
Hai người nói xong cũng không nói nữa, trong phòng bếp chìm vào bầu không khí yên lặng.
 
Tô Diệp Tinh đang rửa và chọn rau bên bồn rửa, trong khi Lục Dã đang xử lý nguyên liệu, trong một khoảnh khắc như vậy bức tranh trở nên vô cùng hài hòa.
 
[À, đột nhiên tôi không muốn nói chuyện. ]
 
[Trái tim tôi rất yên tĩnh. ]
 
[A, Tiểu Tinh Tinh rửa trông vụng về quá đi ! Đó là một chiếc lá, đừng bứt nó . . . được rồi, có vẻ như cô ấy đã nhận ra điều đó, cười chết tôi mất thôi. ],
 
[Tinh muội muội của chúng ta dù cho chân tay vụng về, lóng ngóng, nhưng cô ấy đang cố gắng để làm rồi mà. ]
 
[Phải đấy, vốn tôi còn nghĩ rằng cô ấy sẽ oán trách này kia cơ. ]
 
[Vậy thì mọi người rất không biết rõ về Tinh Tinh của chúng tôi rồi. Mặc dù bây giờ mọi người đều gọi cô ấy là đại tiểu thư, nhưng giang sơn cô ấy có hôm này là công sức trải qua không biết bao nhiêu buổi luyện tập cho đến bài hát của cô ấy từ khi ra mắt đến giờ. Hai mươi tám bài hát đã được hát trong ba giờ. Hai tháng là một nửa Đại Trung Hoa. ]
 
[+ 1]
 
[Tôi còn nhớ khi phát hành album thứ hai, lúc đó cô ấy phát sốt đến tận 38.8 độ nhưng vẫn khăng khăng hát toàn bộ bài hát chính và hai bài hát encore tại đài Hồ Lam, sau khi bước xuống sân khấu đã đi thẳng một mạch đến bệnh viện truyền dịch. ]

 
[Đúng vậy, mặc dù Tinh Tinh của chúng ta có tính khí bình thường, nhưng nếu bắt cô ấy phải buộc làm một chuyện gì đó thì cô ấy vẫn dốc hết tâm hết sức để làm, giống như chuyện cô ấy hứa với Tam đồ vậy, Tinh Tinh vẫn làm điều đó dù cô ấy không mấy tình nguyện ~]
 
[Làm tôi nhớ đến cái kệ bị tách ra phụt ha ha]
 
[Cô gái ngọt ngào là bất khả chiến bại ! ]
 
Những người hâm mộ Tô Diệp Tinh trong buổi phát sóng trực tiếp dường như bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.
 
Bằng cách này, đã cảm thấy bớt giận cô ấy vì đã tham gia chương trình tình cảm lãng mạn và CP với nhóm Lục Dã đối thủ cũ của cô ấy.
 
[Làm thế nào đây. ]
 
[Tất cả đều là do bản thân mình chiều mà ra.]
 
[Tôi cũng chỉ có thể tiếp tục nuông chiều mà thôi. ]
 
Nhưng một phần khác những người trong phòng phát sóng trực tiếp lại tập trung toàn bộ vào Lục Dã.
 
Anh tay dài chân dài, dưới chiếc tạp dề hoa màu lam không hề xấu xí chút nào, trên đầu còn có một nắm tóc dựng đứng lên đầy bướng bỉnh, khiến cho anh trông như có một loại đáng yêu hiếm có khác thường.
 
. . .Đặc biệt là khi Lục Dã lấy một con dao làm bếp và băm nhỏ những củ khoai tây mà Tô Diệp Tinh đưa trên thớt, cư dân mạng lại càng choáng váng hơn.
 
[Mẹ ơi ! Lục sư phụ dùng dao cũng ghê gớm nha, cua cua* đó. Anh làm nhanh đến mức gần như có thể nhìn thấy tàn ảnh, chẳng lẽ Lục Dã thật sự biết nấu ăn sao ? ]
 
[Tôi nhớ trước đây ảnh đế từng diễn một vai làm sát nhân đầu bếp, trong bộ phim đó ảnh đế kỹ xảo dùng dao rất tốt, khi đó rất nhiều người chỉ trích anh bảo anh dùng người đóng thế phần tay, sau này đạo diễn ra mặt làm chứng cho anh, ca ngợi vì sự cống hiến của anh ấy, và nói rằng anh ấy đã mời một đầu bếp về nhà dạy để thực hành tại nhà. ]
 
[!  !  ! ]
 
[Người xuất sắc thì dù có thể nào vẫn cứ là xuất sắc, còn tôi thì vẫn nằm bẹp. ]
 
[Và tôi vẫn đang nằm bẹp. ]
 
[Và tôi vẫn đang nằm bẹp. ]
 
...
 
Màn hình khung chat bắt đầu xếp hàng.
 
Đối với những người vừa xuất sắc mà lại còn nổ lực thì người ghét họ căn bản không nhiều.
 
Hầu hết mọi người đều sẽ ngưỡng mộ người như vậy.
 
Người trong phòng khách cũng chú ý tới tiếng dao chạm vào thớt, Sầm Xuân rướn cái đầu nhìn, “Oa”, “Anh Lục, không tồi nha!”, “Xem ra trông không giống người chỉ có thể bắt nước luộc trứng chút nào nha."
 
Lục Dã không quay đầu lại: "Phải đấy, tôi còn có thể làm trứng chiên."
 
Sầm Xuân: . . .
 
Sầm Xuân quay đầu lại.
 

Lúc này Tô Diệp Tinh đã rửa gần xong hết thức ăn, cô đứng dậy.
 
Lục Dã liếc mắt nhìn cô, khi Tô Diệp Tinh lau tay, không biết từ đâu anh lấy ra một ống thuốc mỡ.
 
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã.
 
"tay."
 
Lục Dã cúi đầu.
 
Tô Diệp Tinh lúc này mới phát hiện đầu ngón tay của cô có chút nhăn nheo, sưng tấy vì ngâm nước trong một khoảng thời gian quá lâu.
 
Cô mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Lục Dã đã đưa tay sờ đầu cô.
 
"Này!"
 
Tô Diệp Tinh né tránh, nhìn chằm chằm vào anh.
 
Lục Dã dường như đã đạt được mục đích của mình, vì vậy anh rút tay lại.
 
"Tóc tôi bị rối tung lên hết rồi này !"
 
Tô Diệp Tinh có chút khó chịu.
 
Lục Dã nhún vai, tỏ vẻ không liên quan gì đến tôi, quay người tiếp tục làm đồ ăn, sau đó Tô Diệp Tinh cầm lấy thuốc mỡ và dựa vào thành bồn bôi thuốc.
 
Làn da của cô vốn rất nhạy cảm.
 
Cô rất dễ bị dị ứng, có một lần khi cô đi du lịch với Lục Dã, trên núi lại mưa nên không thể nào quay về được, vì vậy hai người họ đã ở lại một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng tại địa phương, đêm đó cô nổi mẩn đỏ và sốt cao.
 
Sau đó, Lục Dã vẫn luôn đem theo lọ thuốc này bên người——
 
Bởi vì ống thuốc này đối với cô rất hữu dụng, vừa bôi vào sẽ có tác dụng ngay, nhưng đồng thời cũng khó mua, thuốc nhập từ nước ngoài theo đơn phải có người đến bệnh viện mua.  . .
 
Bôi thuốc mỡ mát lạnh lên đầu ngón tay, Tô Diệp Tinh nhìn ngón tay sưng tấy dần dần dấu đỏ đã biến mất.
 
Cô không lên tiếng, chỉ đứng nhìn Lục Dã.
 
Làn khói ấm áp bao trùm lấy anh.
 
Tô Diệp Tinh trước đây đã từng rất thích nhìn một Lục Dã như vậy, khi đó anh không còn là người thanh niên quá đẹp trai được ông trời thiên vị ban cho nữa mà là một người đàn ông gợi cảm, ấm áp có thể ôm vào lòng.
 
Rất ấm áp, rất vững chãi.
 
Từ khi còn nhỏ cô đã từng thích những cảnh có bếp có khói như vậy.
 

 
Tô Diệp Tinh được sinh ra rất tốt.
 
Cuộc sống của những người giàu có và quyền lực rất dễ dàng, ra vào có tài xế, ăn uống có bảo mẫy và dọn dẹp thì cũng có bảo mẫu.
 
Muốn ăn, uống trà sáng kiểu Quảng Đông lên máy bay ngồi một chuyến liền có thể ăn, muốn thưởng thức hoa anh đào ở Nhật Bản nhấc chân liền có thể đi, muốn xem cực quang ở Bắc Cực, tháp Eiffel ở Paris. . .
 
Nhưng giống như những người bình thường, ngồi tụ tập cùng gia đình và ăn một bữa cơm tự nấu thịnh soạn là một điều xa xỉ đối với cô.
 
Một khối tài sản khổng lồ mang đến sự chia ly.
 
Thẩm Nghiên yêu cô rất nhiều.
 
Tô Lý cũng yêu cô rất nhiều.
 

Nhưng họ cũng đều rất bận, bận phải tiếp khách, bận kinh doanh, luôn có rất nhiều thứ bên ngoài thế giới kia quan trọng hơn cô gấp ngàn lần vạn lần.
 
Cô đã ngồi một mình trong phòng khách trống của căn biệt thự từ khi còn nhỏ, tập cách ăn cơm một mình.
 
Vì vậy, cô luôn thích đến nhà của dì mình hơn.
 
Bởi vì nhà dì cô luôn có đồ ăn ngon và một đứa em họ có thể cãi nhau chí chóe với cô, làm cho cuộc sống của cô trở nên thật náo nhiệt và viên mãn.
 
Sau đó, cô ở bên cạnh Lục Dã, cô chỉ thích thuê một căn hộ không quá lớn.
 
Bởi vì không lớn, bọn họ nép vào cùng một chỗ, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đối phương, cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn sáng, mỗi người đều xông ra thế giới ngoài kia nhưng lại về nhà cùng nhau, lúc anh vui sẽ nấu cho cô ăn một bàn đồ ăn phong phú, hút mắt.
 
Mặc dù hành vi nấu ăn của Lục Dã rất khó tin.
 
Lục Dã có lẽ là Narcissus được cất giữ trên tế đàn trời hạ phàm.
 
Narcissus từ tế đàn bước xuống, đi vào căn hộ nhỏ của cô, giống như một thiếu niên bình thường, anh sẽ hôn cô, hôn cô, ôm cô, khó chịu vì dụ.c vọng của mình, tức giận vì sự cố chấp, bướng bỉnh, tùy ý của cô, sẽ phớt lờ cô.
 
Nhưng cách anh phớt lờ cô cũng chỉ là một mình ngồi trên ghế sofa trong căn hộ, gặm nhấm cơn tức giận cả đêm.
 
Nếu cô phớt lờ anh, ngày hôm sau, anh sẽ nặng lời, tối hôm đó sẽ nấu một bữa ăn toàn những thứ cô ghét nhất, một mình ăn trước mặt cô.
 
Nhưng nếu một lúc sau cô có dỗ dành anh, anh cũng sẽ không giận lâu với cô.
 
Khi đó, anh sẽ tựa đầu vào vai cô, có chút gian xảo lại có chút ngây thơ mà nói: "Tinh Tinh, anh nghĩ. . ."
 
Đó có thể là những cảm xúc mãnh liệt, nhưng nó sẽ khơi dậy ham m.uốn lặp đi lặp lại của con người.
 
Khi đó mỗi lần như vậy, anh sẽ làm rất kinh khủng, có chút tệ, sẽ không kết thúc cho đến khi hành hạ cô đến mức cô rơm rớm nước mắt cầu xin tha thứ, như thể đại thiếu gia cuối cùng đã giành lại được lãnh thổ của mình.
 

 
Nghĩ về nó như thế, đã từng, họ thực sự tốt, rất tốt.
 
Tốt đến mức hai người họ đã nghĩ rằng cả hai sẽ không bao giờ xa nhau.
 
Tuy nhiên, có lẽ là cặp đôi đang ở trong một mối quan hệ bền chặt, cả hai đều sẽ nghĩ rằng đối phương là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được.
 

 
Tô Diệp Tinh nhìn bóng lưng của Lục Dã, như thể cô cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, dưới hàng mi thanh mảnh màu lam lam, một đôi con ngươi như biển sâu lưu luyến.
 
Tô Diệp Tinh biết rằng anh chắc chắn cũng đang nhớ lại cảnh hai người họ ở bên nhau.
 
Anh nhìn cô đến mức khiến cô phải bước một bước, cô vô thức đẩy tay sang một bên quầy, không biết mình đã chạm phải thứ gì, chỉ nghe “ding ding dong dong” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.
 
Cô vội cúi xuống nhặt lên nhưng khi vừa chạm vào thì đầu đã bị đập trúng.
 
Nhìn lên, lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện ra Lục Dã không biết từ lúc nào cũng cúi xuống nhặt thứ gì đó, và va vào trán cô.
 
Hai người họ cách nhau rất gần, gần đến mức dường như giây tiếp theo, anh sẽ hôn cô.
 
Tô Diệp Tinh vô thức muốn lùi lại, nhưng lại thấy Lục Dã đột nhiên nhướng mày và mỉm cười với cô, trước khi cô có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười này, anh đã đặt một tay khác lên gáy cô và hôn cô.
 
"Mở miệng ra."
 
Lục Dã nói.
 
*Ý chỉ từ đỉnh, giỏi.