Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 15: Chương 15:




[Lẽ nào mọi người không cảm thấy . . . như này rất giống với trạng thái sau khi bạn trai và bạn gái chia tay hả ? ]
 
[Lầu trên đang nói về câu chuyện quỷ quái gì vậy trời, Lục Dã và Tô Diệp Tinh đó hả? Ah Làm sao có thể chứ ? ]
 
[Rồi mắc gì không thể ? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Hai người họ tính khí không tốt như vậy, ở cùng một chỗ ai nhường ai hả ? ]
 
[Thì bởi vậy nên mới chia tay đó. ]
 
[Mọi người ai nấy phân tích nghe cũng rất hợp lý, tôi không thể bác bỏ luôn. ]
 
Cuộc tranh cãi trong phòng phát sóng trực tiếp vì phỏng đoán này mà nổ ra ầm ĩ, fan của Lục và fan của Tô đều khẳng định hai người họ chưa từng yêu nhau, anti-fan và fan của Tần phát điên vì xuất ra, nhưng một số lượng lớn người vẫn bởi vì nụ cười của Lục Dã mà nguyện ý sập hố cp Cỏ hoang ngôi sao.
 
Không có lý do nào khác, chỉ đơn giàn là nụ cười kia của Lục Dã rất đẹp.
 
Khiến mọi người hồi tượng lại người mình yêu những năm tháng tuổi trẻ.
 
Thật tinh khiết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng thật rực rỡ.
 
Dường như tất cả nhiệt huyết và ngây thơ đều dồn hết vào người ấy, anh ấy hay cô ấy đã từng cười với bạn như thế này, nung nấu trong mình một trái tim, không nghĩ ngợi gì phức tạp, không đòi hỏi gì, chỉ vì thích, vì yêu.
 
Thậm chí còn có những người hâm mộ bộ phim truyền hình hai người họ lần đầu hợp tác “Chu Lạc Sa”.
 
[Mơ về tiểu công gia và Mỹ Cơ ]
 
[Đã đến lúc cho chúng ta xem bản đồ nhà ga thị trấn hồi đó. Lục tiểu công gia cũng cười như thế này khi đưa cho Mỹ Cơ một con diều. Hôm đó mặt trời vừa lặn, và mọi thứ vẫn chưa biến thành như vậy sau này. . .]
 
Nhiều người thậm chí còn gắn thẻ hẳn tổ chương trình vào.
 
[Cảm ơn tổ chương trình, người hâm mộ của bộ phim cảm thấy mãn nguyện rồi ]
 
[Cho dù Lục Dã và Tô Diệp Tinh có thế nào đi chăng nữa, tôi nghĩ miễn là họ ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi. ]
 
Ê-kíp chương trình không ngờ rằng một phát súng vô tình lại đẩy chương trình vốn đã nổi tiếng lên một tầm cao mới.
 
Các mục liên quan đã tăng vọt lượt tìm kiếm lên nhiều lần.
 
Hầu như tất cả mười bài viết hàng đầu trên Weibo đều đến từ chương trình “Chúng ta ở bê nhau ".
 
# Lục Dã cười#
 
#Nhớ lại Chu lạc sa#
 
#Tiểu công gia và Mỹ Cơ#
 
#Cỏ hoang ngôi sao#
 
# Lục Dã  Tô Diệp Tinh #
 
Cuối cùng mới là mục hot search mà tổ chương trình đã mua: #Chúng ta ở bên nhau#
 
Vụ nổ phi thường !
 
Đây không còn là lái chậm mà chắc, mà là lái chắc mà nhanh !
 
Xu hướng của một chương trình sẽ như thế nào chỉ cần nhìn vào tập phát sóng đầu tiên là có thể biết.
 
Đạo diễn Tồi nhìn dữ liệu thời gian thực và cuộc thảo luận về chủ đề này ở hậu trường, ông vỗ bạch bạch vào chân và cười: "Tốt! Tốt! May mà . . ." Lời nói của ông ấy nhỏ dần, nhưng mọi người có thể thấy sự hài lòng của đạo diễn Tồi đối với tình hình hiện tại, "Bảo mấy cậu bên tổ quay phim quay nhiều phân đoạn giữa Tô Diệp Tinh với Lục Dã vào nhé !” 
 
"Nhưng Tần lão sư bên đó . . ."
 
Một người nhắc nhở.
 

"Nếu như cô ấy có thể tự tạo nên chủ đề, chúng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản cô ấy."
 
Đạo diễn Tồi cau mày, kiểu mang tiền đầu tư vào tổ chương trình như này là rắc rối nhất.
 
Nếu biết sớm như vậy thì đã không muốn 50 triệu rồi.
 
Nhưng nghĩ đến cuộc đối đầu giữa cô ấy và Tô Diệp Tinh, cộng thêm cả "Lời đồn về bạch nguyệt quang" trước đó, đạo diễn Tồi lại cảm thấy rằng quyết định này không hề sai chút nào.
 
Đối với đạo diễn mà nói, rating là trên hết, còn về chuyện ai nhìn ai quen mặt, ai không thuận mắt ai, đó là điều cuối cùng cần cân nhắc.
 
Cũng giống như các khách mời này, vầng hào quang đã bị Lục Dã đàn áp, sau đó mỗi người đều phải tự tìm cách để tạo chủ đề cho mình để tạo độ hot . Ngoài ra đứng sau Tần Lộ Lệ còn có một công ty quảng bá, đó còn là một "Hoàng Lai" nổi tiếng trong giới quan hệ công chúng.
 
Đây chỉ là ngày đầu tiên công chiếu chương trình, và sẽ có nhiều thứ để chơi sau đó.
 
Suy nghĩ đến đây, đạo diễn Tồi lại hướng mắt về phía máy quay.
 
Trong máy quay, nụ cười của Lục Dã đã biến mất, anh quay lại bộ dạng không để ý đến bất cứ điều gì, chỉ chống cằm, nhìn Tô Diệp Tinh cúi đầu sửa lại cúc áo, một bộ mặt đang cảm thấy nhàm chán.
 
[Nói không chừng là chọc tức được đứa mình ghét mới cảm thấy vui vẻ ? ]
 
[Đúng vậy khi còn là một đứa trẻ tôi cũng thường nhét những con bọ vào bàn sau của mình, rồi cũng ngồi cười như thế này. Sự hồn nhiên của trẻ thơ, ha ha ha. ]
 
[Mẹ ơi, tại sao nghe mấy câu này mà tôi cũng cảm thấy có lí vậy trời . . .]
 
[Còn tôi lại giống như cỏ dại trên tường, ngã bên kia một lúc, ngã bên này một lúc . . .]
 
[Làm ơn, nói gì đó dùm đi ! Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ vậy ? ]
 
[Gấp gáp làm cái gì chứ, đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, bộ chưa xem chương trình hẹn hò bao giờ hả ? ]
 
Có người bình luận này khinh bỉ.
 
Lúc này, Tô Diệp Tinh đã nói "Được rồi", dùng kéo cắt đứt sợi tơ trên tay, như thể hận không thể vừa cắt đứt một cái là liền đứng phắt dậy.
 
Lục Dã giơ tay tay lên, nhìn vào những chiếc cúc mà Tô Diệp Tinh vừa khâu lại.
 
Chiếc cúc áo được quấn bằng một vài cuộn dây dài và treo lỏng lẻo, Lục Dã lên tiếng chế nhạo: “Khuy áo mà Tô lão sư khâu lại có thể làm xích đu được luôn ấy chứ.”
 
Tô Diệp Tinh cười một cách đầy qua loa: "Không có chi."
 
Lục Dã nhướng mày: "Tôi không có nói cám ơn."
 
“Vậy nên tôi mới thay anh lịch sự một chút đấy.” Tô Diệp Tinh bày ra bộ mặt áy náy, “Lục lão sư nếu không hài lòng, tôi cũng hết cách rồi, đây là vấn đề tay nghề.”
 
"Bất quá. . ." Tô Diệp Tinh dừng một chút, "Tôi thấy anh về khoản thêu thùa may vá cũng không tệ, tự mình làm một cái mới . . .hẳn là không khó a ?"
 
Lục Dã làm ra vẻ mặt cô đang nói cái điều ngu ngốc gì vậy, anh đưa tay ra và vặn nút, chậm rãi nói: "Điều đó thì không thể được. Dù sao thì . . ."
 
Anh dừng lại, nhướng mày nhìn cô: “. . .sợi chỉ trong tay mẹ hiền, manh áo trên người con trai.”
 
[Ha ha ha ha ha sợi chỉ trong tay mẹ hiền, manh áo trên người con trai ?  ! ]
 
[Ảnh đế có nền tảng văn hóa quá nhỉ ]
 
[Tôi rốt cuộc cũng biết tại sao hai người này không hợp nhau rồi, bởi vì ảnh đế độc mồm độc miệng. ]
 
Mà lúc này, trong ống kính camera, Tô Diệp Tinh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia ngọt ngào như nước đường tháng ba:
 
"Ồ, không có chi, con trai."
 
[Không, tôi đã sai, Tinh Tinh cũng tuyệt vời. ]
 
[Phụt ha ha ha không được rồi, sao hai người này ở cùng nhau trông buồn cười như vậy cơ chứ ? Đây có phải là chương trình hẹn hò không vậy ? Đây rõ ràng là một chương trình gia đình giải trí mà ! ]
 
[Tôi xác nhận, thật sự là không hợp nhau, kiểu oan gia ngõ hẹp không hợp nhau nỗi, buồn cười jpg.]
 
Những người khác đang chơi trò chơi quốc vương bên cạnh chỉ nghe thấy hai từ cuối.
 

Lâm Nghêu nói, "Con trai ? Con trai gì ?"
 
Cô ấy nhìn sang Tô Diệp Tinh: "Tinh Tinh, cô không đi khâu nút à? "
 
"Ồ," Lục Dã nói, "Tô lão sư muốn gặp con trai tôi."
 
Tô Diệp Tinh lườm anh, đủ rồi đấy.
 
Những người khác đều kinh ngạc, bọn họ thậm chí không muốn chơi trò chơi nữa, giọng nói của Lâm Nghêu cũng thay đổi: "Lục ca ca, anhđã có con trai rồi cơ á ?"
 
Lục Dã cười một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt mà chỉ có Tô Diệp Tinh mới hiểu được, nói: "Là nói đến con chó của tôi."
 
"Ồ, thì ra là thế à."
 
Lâm Nghêu vuốt vuốt ngực, "Tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng giấc mơ của hàng tỷ cô gái sẽ tan thành mây khói."
 
Những người khác cười rộ lên, Tần Lộ Lệ mím môi, cũng cười theo: "Anh Lục có một con chó bông, chú chó này thì tôi biết mà."
 
"Cái này mà cô cũng biết á ?"
 
Cố Giảo làm ra vẻ mặt giống như hai người các người chắc chắn có vấn đề.
 
Sau cú nổ của Tô Diệp Tinh và Lục Dã vừa rồi, đòn tấn công lại bắt đầu nhắm đến Lục Dã và Tần Lộ Lệ.
 
Tần Lộ Lệ nói: "Anh Lục có một cây kèn, rất nhiều người hâm mộ biết mà, phải không ?"
 
Cô nhìn sang đối phương và nói: "Con chó đó đã xuất hiện một lần, nó rất dễ thương."
 
"Ừm," Lục Dã lười biếng trả lời, "Lần sau tôi sẽ mang công chúa nhà tôi đến cho mọi người xem.”
 
Vừa nói, Lục Dã lại nhìn Tô Diệp Tinh cười nói: "Tô lão sư cũng có một con chó, lần sau không bằng cũng dẫn theo chú chó đi cùng đi ?"
 
Một ngày không tung hứng với cô thì chết hết à.
 
Tô Diệp Tinh tinh tế cười cười: "Không được rồi, nó có chút sợ người lạ."
 
Lục Dã liếc nhìn cô, không nói gì, uể oải ngồi trở lại chỗ ngồi, đút tay vào túi.
 
Tô Diệp Tinh biết ý nghĩa trong ánh mắt của anh, đó là chế giễu cô xạo sự.
 
Cô xạo sự đấy có làm sao nào.
 
Nếu để khán giả cả nước nhìn thấy cảnh Lục đại gia gia cưỡi lên người công chúa, có lẽ cô sẽ chết chắc.
 
Nói cái gì cũng không thể mang theo.
 
Tô Diệp Tinh quay trở lại chỗ ngồi của mình.
 
"Được, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
 
Cố Giảo vỗ tay.
 
Chỉ là cũng không biết có phải chỗ ngồi này bị gặp lời nguyền rồi hay không, hay là lúc sinh ra đã dùng hết vận khí, Tô Diệp Tinh vẫn không có lấy một lần được lật lá bài quốc vương
 
Khi thời gian gần hết, các nhân viên mặc áo trùm đầu màu đen lại bước vào ống kính.
 
[Mỗi lần tôi nhìn thấy chiếc mũ đội đầu này, tôi cảm thấy như thể mình đã bước vào kênh chiếu về pháp luật ]
 
[Ha ha ha ha tôi cũng vậy]
 
[Đội ngũ đạo diễn có gu thẩm mỹ tuyệt vời. ]
 
Những bình luận trong khung chat, hết cái này đến cái khác phàn nàn.
 

Mà Tô Diệp Tinh cũng cảm thấy như vậy.
 
Tại sao không thể đeo mặt nạ cơ chứ, hay là do mời bọn họ đến hết tiền tiêu cho tổ chương trình rồi ?
 
Lúc này, anh đội mũ trùm đầu đặt lên bàn một cái giỏ vuông, trong đó có. . . một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, bảy chiếc điện thoại di động.
 
“Phần tiếp theo đây, các bạn hãy dùng điện thoại di động do tổ chương trình cung cấp cho mọi người để gửi tin nhắn ẩn danh cho người bạn thích.” Giọng nói của đạo diễn Tồi vang lên sau khi đã qua chỉnh âm, “Không được phép tiết lộ tên của bạn một cách trực tiếp hoặc gián tiếp."
 
"Bây giờ, bạn có thời gian năm phút để suy nghĩ, và sau năm phút, hãy đưa ra lựa chọn."
 
Trong ống kính, sắc mặt của tám vị khách mời đồng thời trở nên ngưng trọng.
 
Bọn họ nghiêng người, mỗi người cầm trên tay một chiếc điện thoại di động, cầm trên tay hồi lâu không nói.
 
Lông mày nhíu lại cho thấy sự đấu tranh của họ.
 
“Vậy nên, các khách mời sẽ chọn ai
 
Liệu nó có phát triển như họ đã dự đoán trước đây không, xin mời hãy theo dõi . . .”
 
Weibo chính thức được kết nối với phòng phát sóng trực tiếp để đăng lên bài đăng này.
 
Cùng lúc đó, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp tối đen.
 
[? ? ? ]
 
[Sao đen thui vậy ? ]
 
[Đã dùng hết sức bình sinh vỗ vào máy chủ của tôi, cầm lên lắc lắc, không sao cả, không có chuyện gì. ]
 
Cơn bùng nổ trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt trong vài giây.
 
Cư dân mạng dọc theo Internet tìm đến Weibo chính thức của nhóm chương trình, và thấy một thông báo như vậy.
 
[Vậy là . . . không còn nữa? Không phát sóng nữa à ? ]
 
[ phân đều dính vào □□, đạo diễn, anh mặc quần lại cho tôi, đây được coi là làm người đấy hả ? ]
 
[ha ha ha ha lầu trên]
 
[Đạo diễn: Em cảm ơn cả nhà anh nhé. ]
 
[Không được, tôi không ngủ được nữa, tôi muốn biết họ đã bầu cho ai. . . Tôi muốn biết Lục ca ca có được ba phiếu hay không, chị Tinh Tinh có được hai phiếu hay không, và tôi cũng muốn biết hai người họ đã bầu cho ai. . . 5555 nhóm chương trình, làm người chút coi . . .]
 
Trong sự phấn khích của đám đông, tổ chương trình đã bí mật lên mạng và đăng một bài đăng.
 
Chúng ta ở bên nhau V: [Kết quả chính thức sẽ được phát sóng trong chương trình “Chúng ta ở bên nhau" lúc 8:30 thứ Bảy hàng tuần trên Đường quả tv, đến lúc đó sẽ có chi tiết, mong các bạn đón xem. ]
 
Cư dân mạng: . . . 
 
[ Tổ chương trình, tôi gọi các người một tiếng ông nội ! ]
 
Nhưng dù có chửi bới bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không lay chuyển được nhóm chương trình chỉ quan tâm đến rating.
 
Họ chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
 
Tuy nhiên, vì làn sóng này, vô số người đổ xô đến các diễn đàn lớn và các nhóm buôn chuyện, tranh đấu nhiệt tình vì kết quả bỏ phiếu tiếp theo.
 
Mức độ phổ biến của "Chúng ta ở bên nhau" đã tăng vọt trong thời gian thực, nó gần như phổ biến và ngay cả một số người chưa bao giờ xem các chương trình hẹn hò tình cảm cũng cảm thấy hứng thú.
 
Thật sự là đáng xem như vậy sao ?
 
Ảnh đế với Tô Diệp Tinh không phải là luôn không hợp nhau hay sao ? Tại mà độ hot lại nhiệt như vậy chứ ?
 
Vô số người qua đường đã quyết định sập hố vì bức ảnh Lục Dã nhìn Tô Diệp Tinh.
 
Dưới ánh đèn đầy màu sắc, em đang náo, anh nhìn em.
 
Đôi mắt chan chứa yêu thương.
 
[Chèo trước lấy niềm tin. ]
 
[Bầu không khí thật tuyệt vời, nếu nói đây không phải là tình yêu, thì cái gì mới gọi là tình yêu đây hả ? ]
 
Người hâm mộ CP giống như được ăn tết nguyên đáng sớm vậy.
 
Hết cách rồi.
 
Năm năm không có thức ăn chó rồi..

 
Cơm chó vừa xuất hiện thì phải hùng hậu mới được chứ.
 
Đó là tất cả những cảnh nổi tiếng và nhiều bức ảnh đến mức chưa cắt ra hết.
 
Còn những người không chèo được thì bày tỏ sự tiếc nuối.
 
Nhưng cũng có một số CP kỳ dị sinh ra, chẳng hạn như Lục Dã Ôn Gia, một cậu bé ăn cỏ Vs một người đàn ông ăn thịt; chẳng hạn như Giang Mộc với Lâm Nghêu, một cặp vợ chồng ngồi xổm trên mông của họ; Lục Dã với Tần Lộ Lệ, nam diễn viên và bông hồng của anh ấy . . .
 
Mỗi người đều có những người ủng hộ riêng và CP đang ở trong một mớ hỗn độn.
 
Tuy nhiên, xu hướng chung vẫn là những người theo chủ nghĩa fan CP Cỏ hoang ngôi sao. Không có cái khác chỉ đơn giản là nhan sắc xứng tầm, phản ứng tuyệt vời. Khi hai người họ đứng cạnh nhau, tiện tay cắt đại một tấm ra cũng thành cực phẩm. Cộng thêm giữa hai người họ mang lại một cảm giác quen thuộc giữa hai người dường như luôn bất hòa với nhau.
 
Sau đó, họ sẽ phát triển như thế nào đây ?
 
*
 
Các khách mời có mặt không biết rằng buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc.
 
Họ đang ủ rũ nhìn vào điện thoại của mình, chờ đợi một tin nhắn có thể đến.
 
Lại nói, minh tinh từ nhỏ đã sinh ra đã xinh đẹp, trong mối quan hệ nam nữ như cá gặp được nước, cũng không có tệ hại cả.
 
Nhưng khi đến đây thì chính là rồng phượng trong đám người, mặc kệ bọn họ tự tin cỡ nào, cũng không tránh khỏi có sự lo lắng.
 
Đặc biệt là khi chương trình sẽ được phát sóng trở lại, nó sẽ khiến mọi người cảm thấy ảm đạm, không dễ chịu nếu không có ai gửi tin nhắn cho mình
 
Trước đó, tin nhắn văn bản đã được gửi đi.
 
Mọi người đều giữ khư khư điện thoại của mình.
 
Điện thoại của Tô Diệp Tinh đột nhiên sáng đèn lên.
 
Một tin.
 
Hai tin.
 
Cô như kiểu không quan tâm--
 
Ba tin á ?
 
Tô Diệp Tinh mở to mắt.
 
Thế vậy mà thật sự có ba tin nhắn ? !
 
Sầm Xuân, Giang Mộc và Ôn Gia đều gửi tin nhắn cho cô á ?
 
Rất tốt.
 
Tô Diệp Tinh.
 
Sau bao nhiêu năm không ra tay, thanh kiếm vẫn còn sắc sảo.
 
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm vào ba tin nhắn.
 
bấm vào -
 
[Màu hồng rất hợp với bạn. ]
 
Không thể biết đó là ai.
 
[Muốn được nghe cô đánh đàn lần nữa. ]
 
Tốt lắm, là Ôn Gia.
 
[Mẹ ơi. ]
 
Tô Diệp Tinh: ! ! !
 
Cô giận dữ nhìn Lục Dã.
 
Chỉ nhìn thấy người đàn ông này, trong bóng đêm dáng vẻ đẹp trai hiện lên, đang cho cô ấy thấy một vẻ mặt ngây thơ vô số tội——
 
Lúc này, phía sau đạo diễn bắt đầu thông báo cho mọi người: "Trực tiếp kết thúc, các bạn có thể xin nhân viên lấy lại điện thoại di động, một giờ sau sẽ đưa điện thoại di động lại cho chúng tôi."
 
"Vào lúc mười giờ tối, camera trong phòng sẽ tắt."