Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 12: Chương 12:




"Vậy thì chúng ta đi ra ngoài thôi.”
 
Một nhóm người đi ra ngoài.
 
Cửa biệt thự bị đẩy ra, cái chuông treo trên cánh cửa kêu leng keng leng keng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Diệp Tinh nhìn dọc theo nơi phát ra âm thanh, cô phát hiện ra nơi đó thực sự có một chuỗi chuông gió được treo lên.
 
“Tổ chương trình cực kì có tâm nha.” Lâm Nghêu nói.
 
"Ừm," Tô Diệp Tinh gật đầu, "Từng chi tiết đều được làm rất tỉ mỉ."
 
Chẳng hạn như máy tạo độ ẩm, đèn xông tinh dầu trong phòng, thậm chí còn có hoa hồng mà đi đâu trong biệt thử cũng dễ dàng bắt gặp.
 
Ê-kíp chương trình thật sự rất muốn biến nơi đây thành một ngôi nhà tình yêu thơ mộng như chốn thiên đường.
 
"À phải rồi, hai người lấy phong bì ở đâu vậy?" Tần Lộ Lệ hỏi.
 
"Ở đằng kia kìa."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Nghêu chỉ vào một cái cây lớn dưới hành lang.
 
Những mũi tên huỳnh quang trên thân cây lớn cũng tỏa sáng trong bóng tối, trên thân cây treo một cái tổ nhỏ ấm cúng, cửa túp lều giờ đã đóng lại.
 
"Chúng tôi vốn là không tài nào phát hiện ra được cả ," Sầm Xuân bật cười, "nhưng có một anh trai quay phim đứng ở đó."
 
Mọi người có mặt đều là người trong ngành giải trí, nghe đến đây lập tức hiểu ra.
 
Tô Diệp Tinh cũng nhớ một chương trình tạp kỹ đã được ghi hình trước đó.
 
Có một phân đoạn trong chương trình tạp kỹ " Con ma bắt người ", các khách mời có vẻ như đang lẩn trốn rất kỹ, nhưng trên thực tế - mấy anh trai quay phim lại đang chổng mông ở phía cửa cố gắng quay tư liệu.
 
Nếu đằng sau mấy anh trai quay phim có máy quay thì . . .
 
Không được, không thể nghĩ nữa . . .
 
Quá buồn cười rồi.
 
Có lẽ là do Tô Diệp Tinh cười quá vui vẻ, khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện ánh mắt của Lục Dã đã lướt qua mình một cách mơ hồ, nếu cô hiểu không lầm thì ý tứ của ánh mắt đó là——
 
"Ah.
 
Đừng có mà khoe răng cửa của cô nữa. "
 
Tô Diệp Tinh trả lời với một tiếng "bah"——
 
Đồng thời ngước mắt lên dùng ánh mắt nhìn anh.
 
[! ! ! ]
 
[Xong rồi, là do tôi điên rồi hay do cả thế giới này đều điên hết vậy ? Tại sao tôi cứ có cảm giác ánh mắt của ảnh đế và Tinh Tinh rất có tình yêu vậy ? ]
 
[Thật ra tôi cũng . . .]
 
[Trước đây, giải thích quá mức là một căn bệnh. ]
 
[Cả hai người họ trông không hợp nhau ! Không hợp nhau ! Phải nói bao nhiêu lần rồi hả ! ]
 
[Đừng tranh cãi, đừng tranh cãi nữa, tập trung xem phát sóng trực tiếp. ]
 
Lúc này, các khách mời đã đến bãi cỏ bên ngoài biệt thự.
 
Trong đêm tối, những chùm đèn nhỏ nhiều màu sắc được kéo lên xung quanh bãi cỏ, tô điểm cho cả bãi cỏ như một giấc mơ.
 
Nơi ban đầu đặt dàn âm thanh nổi là một chiếc bàn ăn dài phủ khăn trải bàn màu trắng.
 
Trên bàn có nhiều ly rượu khác nhau, bên cạnh rượu vang đỏ và rượu sâm banh, còn có một bó hoa hồng đang nở rộ.

 
"Đây có phải là Steinway* không vậy ?"
 
Sầm Xuân nhìn thoáng qua cái vật đen im lặng trên mép loa, đi tới chạm vào nó, nhấc nắp lên, nhanh chóng chơi vài nốt nhạc, và ngay lập tức bị hiệu ứng âm thanh làm cho kinh ngạc, "Cây đàn này tốt thật đó nha, tổ chương trình đây gọi là xuống tay chi đậm sao !”
 
Những gì Tô Diệp Tinh nhìn thấy là cây đàn guitar điện dựa vào băng ghế piano.
 
Màu xanh sapphire đậm khiến cô nhớ đến bản nhạc mà Lục Dã đã từng chơi trong Pub khi đó.
 
Cô không kiềm được liếc mắt nhìn sang Lục Dã.
 
Nhưng Lục Dã đang nghiêng người, cầm lấy ly rượu trên bàn dài, lười biếng dựa vào bàn dài, hai chân dài chống xuống sàn.
 
Ánh đèn nhiều màu rơi xuống hàng mi dài hơi rũ xuống của anh, dưới mắt anh để lại một bóng hình xinh đẹp.
 
Lục Dã không nói gì, và dường như không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của mọi người.
 
Tô Diệp Tinh nhìn đi chỗ khác.
 
Ở bên này, Sầm Xuân nói một cách kỳ lạ:
 
"Đàn guitar điện ?"
 
Anh ấy nhìn Tô Diệp Tinh: "Tô lão sư, nếu tôi nhớ không lầm, hình như ban nãy cô có mang theo một cây đàn guitar cổ điển đến đây, phải không ?"
 
Tô Diệp Tinh gật đầu: "Đúng vậy."
 
Cô cười: “Trước đây tôi từng học nhạc cổ điển”.
 
"Ồ."
 
Sầm Xuân vỗ tay.
 
Tần Lộ Lệ cũng tiến lên, chạm vào nắp đàn, làm ra vẻ mặt yêu mến: "Đột nhiên nhớ tới cảnh khi còn bé bị cô giáo bắt luyện đi luyện lại bài nhạc trong phòng học đàn."
 
“Tôi nhớ ra rồi, trong MV ca khúc đầu tiên của Tần lão sư, có một đoạn Tần lão sư chơi piano phải không nhỉ ?” Sầm Xuân hào hứng nói.
 
"Đúng vậy."
 
Tần Lộ Lệ mím môi cười.
 
“Tổ chương trình hình như là có nghiên cứu về chúng ta,” Lâm Nghêu nói, “Tần lão sư thì giỏi piano, còn Tô lão sư thì lại giỏi ghita —“
 
“Sửa lại đi,” Sầm Xuân giơ tay, “Guitar điện và guitar cổ điển không giống nhau.”
 
Vừa nói, Sầm Xuân vừa cầu cứu Tô Diệp Tinh: "Tô lão sư, cô nói xem có đúng không ?"
 
Tô Diệp Tinh cho anh ấy một cái nhìn tán thưởng.
 
"Phải, tôi không giỏi guitar điện."
 
"Vậy thì cái cây đàn guitar điện này tổ chương trình chuẩn bị cho . . ." Lâm Nghêu nói: "Á, tôi hiểu rồi, người chuẩn bị nhất định là không hiểu, mua nhầm."
 
Đội ngũ đạo diễn đang xem cảnh này: . . .
 
Anh lấy loa phóng thanh ra: "Không cho phép bốc phốt tổ chương trình !"
 
Phần lồng tiếng của bên sản xuất được đưa đầy đủ vào phòng phát sóng trực tiếp.
 
[Ha ha ha ha, tập phim này quá rùng rợn. ]
 
[Đạo diên chương trình vậy mà cũng đã tham gia vào rồi. ]
 
[ Tam đồ à, chị nghiêm túc một chút xem nào, đừng để sau khi phát sóng tổ chương trình cắt hết cảnh của chị đấy nhé. ]
 
Ngoài phần phát sóng trực tiếp, chương trình Chúng ta ở bên nhau mỗi tuần đều sẽ phát sóng một tập được xử lý hậu kì cẩn thận.  
 
Bên này Lâm Nghêu không sợ hãi chút nào, cô ấy quay đầu và vẫy tay với máy quay: "Đạo diễn ơi, anh đang cướp sóng đấy !”
 

Đội ngũ đạo diễn: . . .
 
Lần này bên này cũng không tiếp lời nữa.
 
Lâm Nghêu tiếp tục chơi đàn, cô ấy đi tới đàn nhị bên cạnh, ngẫu nhiên gảy vài cái dây đàn không tạo thành giai điệu nào nhất định: "A, vậy mà còn có đàn nhị . . ."
 
Cô cười: "Của ai được nhỉ ?"
 
"của tôi."
 
Sầm Xuân sờ đầu mình, lúc anh ấy nói điều này, vành tai anh ấy đỏ lên.
 
Tô Diệp Tinh cũng cười.
 
Cô cảm thấy rằng Sầm Xuân cũng là một người rất thú vị.
 
Không giống như những tin tức nông cạn mà Tô Diệp Tinh thấy trên Internet trước đây, dường như có nhiều sự tương phản mạnh mẽ ẩn chứa bên trong con người của Sầm Xuân.
 
Lâm Nghêu đứng đó cũng bật cười "ha ha ha ha": "Xuân Xuân, tôi không ngờ anhcó khuôn mặt thần tượng, nhưng chuyên môn của anh . . . lại thực tế như vậy."
 
Khi nói, cô ấy dường như nghĩ đến điều gì đó khiến bản thân cười đến mức suýt không thở được.
 
Khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi của Sầm Xuân dần trở nên nghiêm túc: “Tôi thấy đàn nhị không có gì đáng xấu hổ cả.”
 
"Khi tôi còn nhỏ, trong ngõ nhà tôi luôn có một ông nội ngồi ở đó chơi đàn nhị. Khi bố mẹ tôi không có nhà", anh ngừng lại, "Tôi sẽ ngồi xổm bên cạnh ông nội và nghe đàn nhị".
 
“Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy rằng đàn nhị là âm nhạc kì diệu nhất trên thế giới. Nó có thể bày tỏ tình yêu và cũng có thể bày tỏ sự chờ đợi”, Sầm Xuân nói, “Vì vậy sau này, tôi đã thuyết phục bố mẹ học nó”.
 
Có lẽ là bởi vì sắc mặt quá mức nghiêm túc, nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Nghêu dần dần biến mất.
 
Cô cười cười, lại phát hiện bầu không khí không có động tĩnh gì, bèn nói: "Thật xin lỗi, tôi . . ."
 
“Không sao đâu,” Sầm Xuân nhận ra rằng mình đã quá nghiêm túc, và gãi gãi đầu, “Dù sao, phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người là thế này mà.”
 
“Được, được,” Cố Giỏa vỗ tay thu hút sự chú ý của người khác, “Tôi đứng đây nghe mọi người nói về âm nhạc từ nãy đến giờ rồi, vậy còn những người chỉ biết diễn xuất như chúng tôi đây thì sao ?”
 
Cô hét to vào ống kính: "Tổ chương trình, không công bằng !"
 
Phía sau máy quay, tổ tiết mục im như gà mắc thóc.
 
"Xem ra chúng ta sẽ không được đáp lại rồi," Cố Giảo giả vờ thở dài, "Hay là chúng ta ngồi xuống uống chút rượu đi ? Đây là party rượu mà."
 
"Lục lão sư," cô nhìn Lục Dã nãy giờ vẫn im lặng, "Anh có đề nghị gì không ?"
 
"Tôi không có ý kiến."
 
Lục Dã đang dùng ngón tay nghịch chiếc cốc, rượu đỏ sẫm khiến điểm trắng trên đầu ngón tay anh rất rõ ràng, anh uể oải nói: "Nghe theo cô hết đi." Sau đó anh ngẩng đầu lên, con ngươi sáng màu dưới vài sợi tóc xõa xuống, anh cúi nhẹ, nở nụ cười, trái tim người xem như muốn nghẹt thở.
 
Cố Giảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Lục lão sư hay là anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi."
 
Lục Dã bật cười.
 
Cố Giảo thở dài: “Nếu mà tôi có cơ hội được quay phim cùng Lục lão sư, tôi tin rằng người hâm mộ nhất định sẽ không bao giờ chỉ trích tôi là đóng phim không đủ chân thành.”
 
Sầm Xuân bật cười:
 
"Cố lão sư, vừa nghe là đã biết làm fan giả rồi ! Lục lão sư trước giờ không đóng phim tình cảm."
 
Tô Diệp Tinh: ...
 
Dường như ý thức được điều gì, Sầm Xuân vội vàng thay đổi lời nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi, Lục lão sư từng có quay phim tình cảm, còn là hợp tác chung với Tô lão sư, nhưng . . ."
 
Anh híp mắt, cố gắng suy nghĩ: "Sau này Lục lão sư không quay cảnh tình cảm nữa đúng không ? Đều là phim có tình tiết phức tạp, xung quanh là nữ chính."
 
Lục Dã nhìn anh với nụ cười nửa miệng và nói: "Xuân Xuân . . ."

 
Sầm Xuân “a” một tiếng.
 
Lục Dã kéo dài giọng nói ra: "Cậu cũng là một fan giả."
 
Sầm Xuân sững sờ.
 
Cả đám người trong khung chat đều cười phá lên.
 
[Phim ảnh đế đóng có nữ chính không ? ]
 
[Có không nhỉ ? Phim đó bị cắt hết hả ? Mẹ ơi, không được rồi, tôi lại nhớ đến cảnh ảnh đế đeo cái kính gọng vàng vừa cười vừa dùng dao chém người, nói thật là lúc đó tôi đã gặp ác mộng cả tháng trời. ]
 
[Vâng, trong tháng đó, cứ hễ tôi nhìn thấy biển báo dừng xe bus là tôi lại đi bộ xung quanh chúng. ]
 
[Còn có cả người đã chết ngay từ đầu. ]
 
[ Như vậy thì xem raTô Diệp Tinh  là nữ diễn viên duy nhất danh chính ngôn thuận có cảnh hôn và cảnh đối địch với ảnh đế Lục Dã  đúng không ? ! ]
 
[Mẹ ơi, mới nghĩ như vậy thôi mà cũng là thật rồi sao ? ]
 
[ Năm đó rốt cuộc là Tô đã gây ra bóng ma tâm lý lớn đến cỡ nào cho ảnh đế, mà khiến cho sau này ngay cả cảnh tình cảm cũng không quay nữa vậy trời ? ]
 
Nếu như hiện tạiTô Diệp Tinh có thể nhìn thấy khung chat bàn luận đầy sôi nổi này, nhất định phải dùng đôi mắt đẹp biến thành đôi mắt chỉ còn lòng trắng để liếc nhìn.
 
Lục Dã không chịu quay phim tình cảm nữa thì quay ra trách cô hả ?
 
Cả hai người họ đã chia tay.
 
Lúc này, cô đã ngồi vào chỗ của mình.
 
Bởi vì Lục Dã không ngồi ở rìa, mặc dù lần này cô đã cố gắng hết sức để tránh mặt anh, nhưng khi cô ngồi xuống, vẫn cách anh một chỗ - lại ngồi dối diện chéo nhau nữa.
 
Ngồi hai bên anh là hai người đẹp có dung mạo khác nhau: Tần Lộ Lệ và Cố Giảo.
 
Hai bên Tô Diệp Tinh  là Ôn Gia và Sầm Xuân.
 
Khi cô ngồi xuống, Lục Dã nhướng mày nhìn sang.
 
Tô Diệp Tinh nói bằng khẩu hình miệng, "Làm sao ?"
 
Lục Diệp: "Có phúc khí thật."
 
Tô Diệp Tinh: "Sao bằng anh được."
 
Vụ đấu kiếm mắt giữa hai người không làm ai kinh động, phát sóng trực tiếp cũng không quay được cảnh này, vì góc quay đang là cái nhìn toàn cảnh.
 
Nhưng ngược lại, đạo diễn Tồi lại chỉ vào một trong những cái máy quay: "Tối nay bảo lão Hồ đem máy quay phim qua nhé.”
 
"Chuyện gì vậy ?"
 
Một đạo diễn khác trẻ hơn một chút hỏi.
 
Đối với một chương trình tạp kỹ quy mô lớn, sẽ có một đội ngũ đạo diễn bao gồm nhiều đạo diễn, trong đó đạo diễn Tồi là người có thâm niên nhất và đã đảm nhiệm nhiều chương trình tạp kỹ quy mô lớn.
 
Đạo diễn Tồi vui vẻ cười nói:
 
"Chuyện khó nói."
 
Người đạo diễn trẻ nhìn thấy biểu hiện của con chuột ăn trộm dầu của đạo diễn Tồi, anh liền biết, đạo diễn Tồi chắc chắn đã phát hiện ra một điểm gì đó.
 
*
 
Bên này sau khi mọi người đã ngồi xuống, Tô Diệp Tinh cũng không nói gì, còn Lục Dã, ngôi sao có địa vị lớn nhất, đang cầm ly rượu mà cũng không nói gì. Trong một khoảnh khắc, mọi người nhìn nhau thất thần, như thể họ đang tham gia một cuộc phỏng vấn xin việc quy mô lớn.
 
[Không thể không nghĩ đến cảnh trong cuộc phỏng vấn đầu tiên của tôi. ]
 
[Tại sao chân tôi lại trở nên run rẩy đến mức đi chọn xem một căn biệt thự ven biển . . .]
 
[Hai người duy nhất thoải mái, tự tại ở đây là Tô và Lục nhỉ, một người là đại tiểu thư, một người là lười biếng quen rồi. ]
 
[Nhóm chương trình ơi đã đến lúc bạn xuất hiện rồi . . .]
 
Lúc này, Cố Giảo ho khan một tiếng: "Nếu không thì . . . chúng ta giới thiệu bản thân trước đi ?"
 
Lâm Nghêu giơ tay: "Tôi có thể đưa ra đề nghị trước, được không ?"
 
"Lâm lão sư, cô nói đi."
 

"Có thể đừng gọi tôi là Lâm lão sư được không vậy ?"
 
Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên.
 
Lâm Nghêu và Cố Giảo đồng thời nhìn nhau.
 
Sầm Xuân cười phá lên “phụt ha ha ha": "Vâng, tôi xin lỗi, tôi không thể kìm lòng được, Lâm, Lâm lão sư cô tiếp tục đi."
 
Lâm Nghêu lườm anh một cái, rồi tiếp tục nói: "Chính là, khi còn là học sinh tôi không nghe lời lắm, luôn bị trưởng khoa bắt, cho nên bây giờ khi nghe thấy bị gọi là lão sư, tôi theo phản xạ nghĩ đến trưởng khoa của mình, luôn bị lo lắng."
 
"Phụ hoa."
 
Sầm Xuân giơ tay.
 
Tần Lộ Lệ cũng làm theo và nói: "Tôi cũng cảm thấy gọi là lão sư hơi quá xa lạ."
 
Cô nhìn Lục Dã: "Lục lão sư, anh thấy có đúng không ?"
 
Lục Dã ngẩng đầu: "Tôi không có ý kiến."
 
[Ha ha ha ha mẹ ơi không có ý kiến ! ]
 
["Tôi không có ý kiến.”
 
Được rồi.
 
Đều nghe các người hết đó. "
 
Ha ha ha, ảnh đế quả là một tên kiểu tôi thì sao cũng được thôi. ]
 
[Nói thật lòng, tôi càng nhìn càng cảm thấy Tần không giống bạch nguyệt quang của ảnh đế đâu, ai lại đi có thái độ như vậy với bạch nguyệt quang của mình chứ . . .]
 
[Cô thì biết cái gì ? Những thợ săn đẳng cấp nhất thường xuất hiện với tư cách là con mồi. ]
 
[Ảnh đế lòng dạ đen tối quá. ]
 
Khi Lục Dã trả lời, những người còn lại nói: "Tôi cũng không có ý kiến."
 
"Tô lão sư thì sao ?"
 
Tần Lộ Lệ hỏi.
 
Tô Diệp Tinh luôn cảm thấy phiền chết đi được vì cái sự bắt chuyện này của cô ta.
 
Ngay khi cô đang định nói, Lục Dã, người vừa rồi không nói nhiều, đột nhiên nói: "Kiểu tự giới thiệu bản thân này chẳng có ý nghĩa gì hết.”
 
Anh nói: "Không bằng, chúng ta chơi một trò chơi đi —" Anh nói, rồi lại nhìn sang Tô Diệp Tinh, lông mày dưới vài sợi tóc đen xõa xuống tỏ ra vẻ tự tin, "Cô thấy thế nào, Tô lão sư ?"
 
[ Aaaaaaaaaaaaaaa, như này còn bảo không chèo thuyền được à ! ]
 
[Tại sao lúc anh ấy gọi Tô lão sư nó nghe lại rất là Tô vậy chứ ! Tôi thực sự muốn nghe anh ấy gọi cho tôi một tiếng quá đi thôi . . .]
 
[Còn tôi thì đang ôm chăn bông và biến thành một con giòi trên giường này . . .]
 
Người hâm mộ cp Cỏ hoang ngôi sao như được một phen cao trào.
 
Không biết có phải do bối cảnh làm người qua đường của Lục Dã kéo dài quá lâu hay không, mà câu nói # Cô thấy thế nào, Tô lão sư ?" # đã thực sự nhảy lên hot search.
 
Nhiều cây đại cổ thụ đứng hóng đã được một phen sống dậy. 
 
[Cô thấy thế nào, Mục lão sư. ]
 
[Cô thấy thế nào, Kế lão sư ?". ]
 
[Ông thấy thế nào, Bút lão sư. ]
 
Cái gì cũng có thể gọi là lão sư được cả.
 
Mà lúc này đối tượng bị hỏi đến Tô Diệp Tinh có chút ngơ ngơ.
 
Khi ý thức ra được câu chuyện rồi, cô cũng cười cười, nụ cười kia tràn đầy xấu hổ, giống như đang nghiến răng nghiến lợi: "Lục lão sư, anh muốn chơi, cái, trò, gì ?"
 
Thế là cô nhìn thấy Lục Dã cúi xuống, từ từ lấy ra một bộ bài từ dưới bàn, xáo chúng lên, lấy ra tám lá bài và trải chúng ra trước mặt mọi người.
 
“Trò chơi quốc vương,” anh nói, với ánh mắt khiêu khích, “thế nào hả ?”
 
*Một cây đàn piano