Yêu Lại Mối Tình Đầu - Phi Vũ Đích Nhiệt Đái Ngư

Chương 17: Bị xa lánh




Tuy rằng đã giải quyết quyết xong và được thông cảm của người, nhưng trong lớp vẫn có rất nhiều lời nói xấu sau lưng, mọi người đều biết phần thưởng này nên trao cho người đứng nhất lớp, tự nhiên đều xem thường học sinh chuyển trường.

Thật ra, Lưu Nam đã sớm chuẩn bị tốt, bởi vì trước đây cô ấy cũng như vậy. Không có gì ngạc nhiên thì đúng là Đồng Á đã tung tin bịa đặt làm cho học sinh nữ trong lớp không nói chyện với Lưu Nam. Đồng Á như thế nào cũng không  đến nhà ăn cùng Lưu Nam, Lưu Nam cũng cảm thấy không sao, đúng lúc cũng không cần giả bộ trước mặt cô ấy.

“Cậu có sao không?” Quách Tiểu Phàm hỏi.

“Chuyện gì vậy?” Lưu Nam tò mò hỏi.

“Tớ…… Nghe được bạn cùng lớp đang nói về cậu, về học sinh giỏi. Cậu đừng để ở trong lòng quá, qua một thời gian là có bắt quái mới.”

“ừ, cảm ơn cậu, tớ không sao, vốn dĩ cũng là tớ đuối lý.”

Cũng may học bá ngồi cùng bàn  không giống những người khác giống nhau xa lánh, Nếu không thì thật sự không thể hòa hợp được.Bạn nữ cùng phòng rất ít nói chuyện cùng, Lưu Nam mặc dù sống nội tâm, không thích nói chuyện nhiều, nhưng thời gian dài không nói lời nào cũngsẽ rất ngột nhạt. Dần dần, Lưu Nam và Quách Tiểu Phàm nói chuyện nhiều hơn. Đương nhiên, đa số thời gian là hỏi đề, Quách Tiểu Phàm cũng không chê phiền, luôn luôn rất kiên giải thích. Quách Tiểu Phàm còn giới thiệu bạn học quen thuộc cho Lưu Nam, bạn bè của học bá đúng là khác biệt,  Lưu Nam được giới thiệu hầu hết là xếp hạng trước 20, Lưu Nam hậm chí còn cảm thấy rằng thứ hạng của mình sắp lọt vào top 20

Lưu Nam cảm thấy có thể chịu đựng nó, bởi vì nàng tin chắc rằng chính nghĩa chiến thắng tà ác!

Ngày hôm  nay, Lưu Nam đi đến phòng đun nước để lấy nước, tình cờ nghe được 2 bạn nữ lớp 2 nói chuyện.

“Lưu Nam đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng  điểm thấp như vậy, còn không bằng tới, vậy mà có thể được học sinh giỏi.”

“Đúng vậy, có lẽ là quan hệ gia đình.”

……

Lưu Nam không dám nghe phần sau của cuộc nói chuyện nữa. Tuy rằng cô ấy biết ngày này sớm hay muộn sẽ qua, nhưng chịu đựng thật sự có phần khó khăn.

Lưu Nam bỏ bình nước sôi xuống, đi ra ngoài trường học, chỉ chốc lát đi đến buồng điện thoại. Khi đó  điện thoại di động còn có phổ biến, trường học cũng không cho phép học sinh mang thưo, cho nên gọi điện thoại đều là thông qua buồng điện thoại.

Lưu Nam cũng muốn gọi điện thoại, nói với người khác sự uất ức của cô ấy.

“027……”

“Bíp…… Bíp…… Bíp……”

Thật lâu không có ai nghe máy, Lưu Nam không cam lòng, gọi lại một lần nữa.

“Bíp…… Bíp…… Bíp……”

Lưu Nam không nhớ  đã gọi bao nhiêu lần, nhưng không ai trả lời, không có ai kể kể ra những uất ức của mình, Lưu Nam ở trong buồng điện thoại nức nở nghẹn ngàon, nhưng không dám để cho người khác nghe thấy.

Một lúc lâu sau, sau khi bình tĩnh lại, Lưu Nam rốt cuộc có dũng khí mở cửa buồng điện thoại, ánh mắt nhướng lên, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Quách Tiểu Phàm.

“Cậu …… có cần khăn giấy sao?” Quách Tiểu Phàm thăm dò nói.

“Cậu đã nhìn thấy?”

“Ừm……đừng để ý nhiều đến lời họ nói, rất nhanh sẽ qua thôi.”

“Cậu cũng đã nghe thấy?”

“Ừm.”

“Cảm giác thật mất mặt.”

“Nên cảm thấy mất mặt chính là bọn họ,  không phải cậu. nói chuyện không phân biệt đúng sai, thật giả.”

Lời nói của Quách Tiểu Phàm thắp sáng ngọn đèn trong trái tim sắp tắt của Lưu Nam, làm cô một lần nữa đứng lên.

“Cảm ơn cậu! Không giận mà còn an ủi tớ, học tập tốt, nhân phẩm cũng tốt, xứng đáng là học sinh ba tốt!” Lưu Nam ở một nụ cười cảm kích.

“Cảm ơn vì lời khen, tớ nhận lấy vinh dự này.”

“Vậy hôm nay đừng nói với ai khác về chuyện này.”

“Ha ha, vậy thì cậu phải làm gì đó để bịt miệng tôi lại,.”

“Chuyện gì?”

“Giúp tớ đi lấy nước.”

“Vậy là xong?”

“Vậy làm trong một tuần?”

“Cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Bình đựng nước sôi của cậu ở đâu?”

Nói vài câu, hai người bọn họ đã đi đến phòng đun nước sôi, Quách Tiểu Phàm chỉ vào bình nước sôi.

“.Nó bên cạnh bình nước sôi của tớ. Cái màu xanh lá”

“Cậu đi lấy nước trước, và để ở tầng dưới trong ký túc xá nam. Tớ chuẩn bị làm bài tập. Tớ chỉ đợi cậu hai mươi phút.. Bài tập toán của tôi vẫn chưa viết, tôi sẽ nộp sớm!

“ Đã biết. Cảm ơn cậu!” Quách Tiểu Phàm đã đi xa, không biết cuối cùng câu “Cảm ơn” đã nghe thấy hay chưa. Lưu Nam ngoan ngoãn đem bình nước của hai người, lúc đến kí túc xá nam  có chút xấu hổ, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.