Yêu Là Tập Kích Bất Ngờ

Chương 10




“Như anh mong muốn, tôi không hề dây dưa anh nữa.”

Đi tới cửa ra, Chân Thành hơi thoáng dừng lại, mặt không hề thay đổi, sau khi để lại một câu liền không quay đầu lại bước đi.

Trái tim như bị đâm thủng thành một cái động, máu chảy mãnh liệt, đau đớn khó nhịn, Từ Nhất Vi sắc mặt tái nhợt nhìn cậu ta dần đi xa, trước mắt tối sầm, mềm nhũn tựa lên tường.

“Này, anh ta còn muốn giống một linh hồn ngu ngốc chờ ở đó bao lâu nữa?”

Trình Duyệt Tâm bưng kem đứng ở cửa sổ, nhìn người đàn ông dở hơi đáng thương giống như cô hồn dã quỷ ở ngoài kia.

Chân Thành cầm một quyển sách ngồi trên sô pha, lật sách xoàn xoạt nói: “Chờ đến chán thì sẽ bỏ về, tính cách của anh ta chị cũng không phải không biết.”

Từ Nhất Vi thất hồn lạc phách, giống như cái đinh đóng trên cây cột ở dưới lầu nhà cậu ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải tiêu cực đem hy vọng gửi gắm vào cơ hội nhỏ bé không đáng kể được gặp thoáng qua kia.

“Anh ta không chán, chị mày đã chán rồi.” Trình Duyệt Tâm đá Chân Thành một cái, nói: “Ai mà vui được khi bên ngoài có một người qua đường A nào đó lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt cực kỳ đáng thương, cho thêm cái bát mẻ nữa là có thể trực tiếp làm ăn mày rồi, nếu anh ta không đi, hàng xóm tám phần sẽ cho rằng chúng ta thiếu tiền của người ta.”

“Chị hai! Chị im lặng cho em một lát được không?” Chân Thành ném quyển sách đi, không kiên nhẫn trừng chị mình, kiên quyết giữ nguyên cổ mình nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ liếc ra ngoài cửa sổ một cái.

Rõ ràng đã tan vỡ rồi, chấm dứt rồi, kết thúc rồi, vì sao nhìn thấy bóng dáng của người nọ, cậu vẫn thấy tim mình đập nhanh, huyết mạch sôi sục, không thể khống chế.

Giống như ngón áp út của cậu buộc một cái dây không nhìn thấy, gắn bó chặt chẽ với người bên ngoài kia, chỉ động một cái cũng đau ray rứt.

“Trời mưa rồi.” Trình Duyệt Tâm có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Thế này thì vui rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, một vở tuồng khổ tình sinh động sắp trình diễn, cô giống một nữ vương ngồi phía trước cửa sổ, xúc một thìa kem đút vào miệng, ậm ậm ờ ờ nói: “Chị thật không biết nên đồng cảm cho cậu hay là đồng cảm cho anh ta.”

“Cái gì?” Chân Thành nghe tiếng mưa càng lúc càng lớn thì nhíu mày, trong lòng càng thêm rối rắm.

Trình Duyệt Tâm trợn mắt xem thường, nói: “Cậu không biết là anh ta rất đáng thương sao? Bị một thằng nhóc ngố cả đầu nhiệt huyết say đắm, bám riết không buông. Rốt cuộc sau khi đầu hàng rơi vào tay giặc, thằng nhóc ngố kia đột nhiên phát giác tất cả những điều này đều là ảo giác, sau đó không hề do dự đá bay anh ta.”

“Chị hai, đây là vấn đề nguyên tắc.” Chân Thành mặt đen như đít nồi, nói: “Những chuyện râu ria khác em đều có thể dễ dàng tha thứ, chỉ có duy nhất chuyện bắt gà trộm chó này, thì em không có cách nào làm như không thấy.”

“Anh ta có giải thích với cậu không? Có hạ quyết tâm thay đổi không?”

Chân Thành chần chờ một lát, gật đầu nói: “Có.”

“Vậy cậu còn phát điên cái gì hả?” Trình Duyệt Tâm khẽ hừ một cái, “Chị mày cũng không nhớ em trai mình lại để ý những chuyện vặt vãnh như vậy.”

“Em…” Vướng mắc trong đầu Chân Thành còn chưa gỡ được, vẻ mặt như tụ khí, túm lấy tóc nói: “Sao anh ta còn chưa đi?”

Đã bị dính mưa ướt sũng rồi, tội nghiệp ngồi xổm trên đất, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo đủ loại thống khổ, cậu nhìn mà không ngừng đau lòng, hơn nữa một mặt đau lòng một mặt lại tự mình tức giận với chính mình.

Rõ ràng không thích nhất là người làm việc không quang minh chính đại, vì sao lại không thể buông tay anh ta được?

“Bởi vì cậu ngốc.” Trình Duyệt Tâm nhìn ra mâu thuẫn của cậu, tức giận nói: “Ngay cả chút vấn đề nhỏ như vậy cậu cũng không xác định được lại còn muốn giáo dục người khác? Còn giãy giụa cái rắm gì! Chuyện đã quá đơn giản rồi, nếu cậu còn có tình cảm với anh ta, trước hết đừng nghĩ nữa mà mang anh ta vào nhà, bằng không chờ đến lúc bị viêm phổi, cậu khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu, nếu không còn tình cảm, vậy sớm dứt khoát đi, chị gọi bảo vệ cửa đuổi anh ta đi.”

Chân Thành đi qua đi lại trong phòng vài vòng, rốt cuộc thỏa hiệp, cắn răng một cái lao ra khỏi cửa.

Từ Nhất Vi cả người đều ướt sũng, môi lạnh đến phát run, mà tay chân lạnh cứng lại không hề cảm thấy hơi lạnh ––– trong lòng sớm đã lạnh lẽo đến tận xương, đau đớn, hối hận, bi thương, tuyệt vọng, làm cho từ tinh thần đến thânh thể anh đều chìm vào chết lặng vô tri vô giác.

Người đàn ông kia, đã hoàn toàn buông tay anh ra sao? Ngay cả chết sống của anh, cũng không hề quan tâm…

Từ Nhất Vi ngồi trên mặt đất đầy nước bùn, ôm đầu khóc rống, tiếng nức nở không kìm nén được bị bao phủ trong tiếng mưa gió xung quanh, bốn phía không có một người đi đường, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình anh, cô đơn đến mức làm cho người ta không thể hô hấp.

Tất cả yêu cùng nhiệt tình đều đã bay xa, chỉ còn lại một khối thể xác không hồn thì có ý nghĩa gì nữa?

“Chân Thành… Chân Thành… Anh sai lầm rồi… Anh cũng không dám nữa…” Anh vô ý thức lầm bầm, suy nghĩ mơ hồ, tôn nghiêm đã sớm quăng đi.

“Đứng lên.” Trong mông lung, đỉnh đầu truyền đến một giọng nam rõ ràng, Từ Nhất Vi ngước khuôn mặt lẫn lộn mưa và nước mắt, miễn cưỡng nhận ra người mà anh đang đau khổ chờ đợi này, trong lúc nhất thời ngược lại ngây ngẩn cả người.

“Đứng lên.” Chân Thành lập lại một lần nữa.

Từ Nhất Vi chần chờ một lát, lắc lắc lắc lắc đứng lên, nhất thời cảm thấy trời đất như đảo ngược, hai chân giống như bông, thân thể lung lay sắp đổ.

Chân Thành theo bản năng muốn vươn tay dìu anh ta, nhưng cánh tay vừa nâng lên lại đứng khựng lại, cậu xoay người, ra lệnh ngắn gọn: “Đi vào.”

Từ Nhất Vi đứng trong mưa bất động, Chân Thành đợi vài giây không thấy anh ta theo kịp, quay đầu nhìn thì lại thấy người này đang ngẩn người, cậu cảm thấy một ngọn lửa xong thẳng lên ót, quát: “Anh còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau vào nhà!”

Từ Nhất Vi hơi run run, cực kỳ tủi thân nhìn cậu ta, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi không cần thương hại của cậu…”

Giọng nói yếu ớt như muỗi kêu, không còn chút thanh thế nào, nghe qua như nửa là oán hận nửa là làm nũng, chỉ là chính anh biết những lời này nói ra bi thảm cùng oanh liệt đến cỡ nào.

Rõ ràng là cậu ta trêu chọc mình trước, mọi cách lấy lòng, dịu dàng vô tận, đợi đến lúc mình động tâm, cậu ta lại bởi một câu không thể tha thứ, vứt bỏ tất cả những ngọt ngào đắm say.

Tình cảm cũng không phải vòi nước, sao có thể nói tắt là tắt được?

Thương hại không thay thế được tình yêu, lại sẽ tạo thành lỗi giác tình yêu, đủ loại ảo giác, đối với hai người đều là một loại tai họa.

Chân Thành nóng nảy, lập tức tím lấy cổ tay anh ta, không hề giải thích kéo tuột anh ta vào trong hành hiên.

Từ Nhất Vi trộm liếc sắc mặt xanh mét của đối phương, tủi thân muốn chết, khóc thút tha thút thít nói: “Cậu luôn như vậy… Độc tài… Lại không nói lý… Căn bản không để ý tới cự tuyệt của người khác…”

Giống như một người vợ bị ngược đãi, sợ hãi lên án cậu, Chân Thành cố nén xúc động muốn đè anh ta lên tường hung hăng chà đạp một hồi, nheo hai mắt lại, sắc mặt không tốt nói: “Hiện tại, anh xác định muốn cự tuyệt tôi?”

Từ Nhất Vi mặt trắng như xác chết, ngậm tức nuốt giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, cuối cùng xoay người, bước chân tập tễnh đi ra ngoài.

Khốn khiếp! Trong óc Chân Thành vang lên một tiếng ‘phựt’ đứt tung, cậu cậy mạnh kéo Từ Nhất Vi vào trong lòng, hai tay giống gọng kìm ôm chặt thân thể anh, ôm chặt đến mức anh không thở nổi, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc hiện ra màu hồng.

“Cậu… Buông ra… Tôi…” Giọng nói lí nhí tức giận mang theo tiếng thở dốc, Từ Nhất Vi muốn tránh ra, thân thể lại theo bản năng dán sát vào khối thân thể cường kiện ngày nhớ đêm mong này, làm cho anh không khỏi xấu hổ buồn bực, ngượng đến mức không dám ngẩng đầu.

Trong lòng như đang ôm một khối băng, Chân Thành hoảng sợ, làm sao còn chú ý đến giãy giụa nội tâm của Từ Nhất Vi? Cuống quít vác anh về nhà, một đường lôi đến phòng tắm, xả một bồn nước ấm cho anh tắm rửa.

Trong làn hơi nước dày đặc, sắc mặt Từ Nhất Vi rốt cuộc khôi phục bình thường, không còn giống cương thi đội mồ dậy dọa người nữa, anh phanh cổ áo ngồi trong bồn tắm, há miệng, ngơ ngác nhìn Chân Thành.

Thấy vậy hỏa khí của Chân Thành lại tăng ––– nhưng lúc này là dục hỏa.

Hít sâu một hơi, ức chế xúc động muốn hóa thân thành cầm thú, nhắc nhở bản thân: quan hệ của bọn họ còn chưa rõ ràng, hiện tại không phải lúc động dục.

Đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho anh ta, lạnh lùng nói: “Tắm xong thay, về sau không có việc gì thì đừng tự ngược nữa.”

Sau đó giống như chạy trối chết ra khỏi phòng tắm, đóng cửa cái rầm.

“Anh ta có thể ăn cậu được à? Chạy cái gì mà chạy.” Trình Duyệt Tâm mang tâm tính xem kịch vui, nói vẻ trêu chọc: “Cậu nhìn bộ dáng chật vật của cậu kìa, thực sự nghĩ rằng mình có thể kiếm sắc chặt tơ tình?”

“Chị hai.” Chân Thành đen mặt, bất đắc dĩ đến cực điểm.

Trình Duyệt Tâm lười nghe cậu lừa mình dối người, khoát tay nói: “Đừng phiền chị, chị mày phải xem TV.”

Chân Thành ngậm miệng ăn hoàng liên, phẫn nộ quay đầu vào phòng bếp nấu canh gừng.

Từ Nhất Vi ngơ ngơ ngác ngác mặc quần áo của Chân Thành đi ra, trên tóc còn chảy đầy nước, sau khi tắm rửa xong sắc mặt hồng hào, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, đáng tiếc đôi mắt kia vẫn ngốc giống như cá chết, một chút thần thái cũng không có.

“Lại đây!” Không biết vì sao, nhìn thấy anh ta liền căm tức, Chân Thành ngoắc kêu anh ta qua, đóng mấy cúc áo trước ngực cho Từ Nhất Vi, lại dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán anh ta, sau đó nghiêm mặt múc một bát canh cho anh ta, ra lệnh: “Uống.”

Từ Nhất Vi không dám cãi lời, ngoan ngoãn uống sạch một bát canh, vì uống nhanh quá mà thiếu chút nữa thì sặc.

Chân Thành chăm chú nhìn hầu kết trượt lên xuống của anh ta, cảm thấy cổ họng mình cũng hơi chút căng ra, rất muốn chồm lên cắn anh ta một miếng.

Làm một đĩa cơm rang cho anh ta lấp đầy bụng, Từ Nhất Vi hiển nhiên đói bụng đã lâu, ngấu nghiến ăn sạch sẽ, sau đó giống một học sinh tiểu học mắc lỗi, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, thật cẩn thận đặt bát đũa xuống, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của cậu.

Thật sự là một cảnh tượng quỷ dị, người đàn ông vênh mặt hất hàm sai khiến trong quá khứ, hiện tại lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ còn đang ngậm núm vú cao su.

Chân Thành thu dọn bát đũa, thở dài nói: “Anh nói đúng, là tôi khăng khăng làm theo ý mình, vì thế mới tạo thành tình trạng hôm nay, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không miễn cưỡng anh nữa.”

Từ Nhất Vi mở to hai mắt nhìn, vừa kinh vừa sợ nhìn cậu ta, sau một lát, anh cúi đầu, run giọng nói: “Bây giờ nói điều này là có ý gì?”

Chân Thành là quyết tâm buông tay mình đây? Mệt cậu ta còn biết nói uyển chuyển như vậy. Chỉ là sự thật tuyệt không uyển chuyển, bị đá chính là bị đá, nếu anh có quyền lực chọn, anh tình nguyện tiếp tục bị người này ‘miễn cưỡng’.

Đáng tiếc anh không có, hơn nữa đáng thương nhất là, anh ngay cả dũng khí được ăn cả ngã về không cũng đều biến mất rồi.

“Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.” Chân Thành đưa anh vào phòng khách, trải giường xong, nói: “Tôi ở trong phòng bên cạnh, có việc thì tìm tôi.”

Từ Nhất Vi vẫn là vẻ mặt dại ra, đờ đẫn ngồi lên giường.

Chân Thành đột nhiên cảm thấy mình giống như đang bắt nạt một người sa cơ lỡ bước, cảm giác tội ác nhàn nhạt nảy lên trong lòng, làm cho ngữ khí của cậu cũng không khỏi trở nên ôn hòa một chút, vỗ vỗ bả vai Từ Nhất Vi, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, ngủ đi, ngủ ngon.”

Nhất định, lại là một đêm không ngủ rồi.

Bên ngoài gió lớn mưa to, sấm chớp đùng đùng, Chân Thành nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong ngực có cảm giác nôn nóng không lái đi được, làm thế nào cũng không khống chế được suy nghĩ không bay về phòng bên cạnh.

Cách một bức tường, anh ta ngủ ngon không?

Nghĩ đến người này chảy nước mắt vì mình, trong tim Chân Thành tựa như bị bỏng, cậu thở dài, nhìn trần nhà bất đắc dĩ cười khổ.

Nhận rõ sự thật đi, cho dù mày tức anh ta giận anh ta, không chịu tha thứ cho anh ta, trái tim này, vẫn như cũ yêu anh ta sâu sắc.

Không phải Từ Nhất Vi do mình ảo tưởng dệt nên kia, mà là một Từ Nhất Vi sớm chiều ở chung, một từ nhât vi sinh động, tính cách không tự nhiên lại luôn lơ đãng lộ ra vài phần đáng yêu.

Có lẽ ấn tượng thời thiếu niên bị thần hóa quá mức, nhưng giờ này phút này, cậu vô cùng rõ ràng bản thân yêu thương một con người rõ ràng.

Tuy rằng là một người đàn ông đầy ý xấu, ích kỷ lại hẹp hòi.

Đang trong lúc nhớ lại từng chút từng chút giữa hai người, cửa phòng ngủ bị lén lút đẩy ra. Cảm giác được hơi thở của anh ta, Chân Thành nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nghe thấy anh ta đóng cửa lại, lập tức, bên trong bóng tối vang lên tiếng cởi quần áo loạt xoạt, không đợi Chân Thành phản ứng lại, liền cảm thấy một khối thân thể hơi lành lạnh chui vào chăn của cậu, hơn nữa run rẩy nằm úp sấp lên ngực cậu.

Kinh ngạc mở to mắt, liền đối diện với khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng của Từ Nhất Vi, cậu còn không kịp mở miệng, đã bị một cái hôn chặn lại thanh âm.

Thật sự là bỗng nhiên một đêm gió xuân thổi đến, ngàn vạn cây đào nở hoa, Chân Thành nhất thời không thể tin được đây là sự thật, mãi đến khi nụ hôn kết thúc, Từ Nhất Vi thở dốc vuốt ve ***g ngực cậu, người nằm phía dưới kia mới hiểu được đây không phải đang mộng xuân.

“Này…” Lời chưa ra khỏi miệng lại bị chặn lại.

Từ Nhất Vi lột sạch quần ngủ áo ngủ của cậu, hai tay sờ loạn trên người cậu không hề có kết cấu, khẩn trương đến ngay cả răng cũng đánh vào nhau cầm cập, thật vất vả nghẹn ra một câu: “Tôi muốn… Theo đuổi cậu…”

Trời ạ! Ngày mai nhất định phải đi mua một tờ sổ xố! Chân Thành nghiêm mặt, đè tay anh ta lại, nói: “Phương thức theo đuổi người của anh cũng thật trực tiếp.”

“Tôi…” Từ Nhất Vi xấu hổ cúi đầu, ngẩn ngơ một lát, u oán nói: “Tôi không muốn chia tay.”

“Gì?” Chân Thành nhổm người dậy, dù thích muốn chết nhưng vẫn cố ung dung nhìn anh ta.

Từ Nhất Vi nói quanh co nửa ngày, cuối cùng nói: “Cậu nói không miễn cưỡng tôi nữa, bây giờ đến lượt tôi miễn cưỡng cậu đi…”

“Vậy sao?” Chân Thành xấu xa tra tấn anh, cố ý xoa lưng anh, một tay dọc theo tấm lưng bóng loáng trượt đến vú, Từ Nhất Vi thở dốc một tiếng, bất an vặn vẹo thân thể, thanh âm lại càng ép thấp, nói: “Trước kia tôi rất xin lỗi cậu, về sau tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cậu, đừng chia tay, được không?”

Xem ra lúc này anh ta có ý định đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng, Chân Thành nhấc cằm anh lên, hỏi: “Anh muốn bồi thường như thế nào?”

“Tôi…” Từ Nhất Vi nghẹn lời, mí mắt sưng húp lại đỏ lên, cầu xin nói: “Tôi sẽ học, cậu muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, chuyện cậu chán ghét tôi nhất định không làm… Chỉ cần cậu đừng buông tha cho tôi, hết lòng dạy tôi… Tôi đều sẽ học…”

Chân Thành nghe được như mở cờ trong bụng, nghiêm mặt hù dọa anh ta: “Cho dù tôi muốn tùy thời dạy dỗ anh, dùng cách xử phạt thân thể anh, anh cũng đồng ý?”

Từ Nhất Vi run rẩy ác hơn, liếm liếm đôi môi khô khốc, trong thanh âm khàn khàn mang theo ngọt ngào vài phần mê người, trả lời: “Được…”

Vậy không cần nhiều lời! Chân Thành xoay người một cái, giống như ác hổ vồ dê chăn anh lại, nhiệt tình như hỏa hôn lên môi anh.

Thái độ của cậu ta trước sau thay đổi quá lớn, làm cho Từ Nhất Vi nhất thời không có phản ứng, chờ đến lúc anh phục hồi tinh thần, thì hai chân đã vòng quanh lưng của cậu ta, cùng cậu ta làm vận động pit tông.

“A…” Thân thể Từ Nhất Vi bắn lên, nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Anh vươn tay che miệng, thất kinh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chị gái em ở bên cạnh à?”

“Anh còn lòng dạ nghĩ đến chuyện khác?” Chân Thành bất mãn nhéo một cái lên cậu nhỏ đứng thẳng của anh ta, làm cho Từ Nhất Vi sợ hãi kêu lên lần nữa, mật huyệt co rút từng đợt, kẹp chặt làm cậu cực kỳ sung sướng.

Chân Thành giống một con báo đã đói khát lâu ngày, bắt đầu công kích mãnh liệt với con mồi bắt được, Từ Nhất Vi nhanh chóng trầm mê trong tình ái cuồng nhiệt, ngâm kêu liên tục. Giống như đang phát tiết ra tủi thân cùng sợ hãi của mình, anh biểu hiện ra ngoài cực kỳ nhiệt tình, không chỉ lắc mông nghênh đón va chạm của cậu ta, hai tay lại tham lam sờ soạng khắp nơi trên người cậu ta, tận tình vuốt ve khối thân thể rắn chắc cường tráng này, làm cho Chân Thành mất đi lý trí, hồi báo lại càng nhiệt tình cuồng dã.

Đợi đến lúc mây mưa dừng lại, Từ Nhất Vi cảm thấy mình chỉ còn lại một hơi, anh nằm trong lòng Chân Thành thở dốc, người đàn ông thương tiếc vuốt mái tóc của anh, động tác vô cùng thân thiết mà tự nhiên.

Từ Nhất Vi thở dốc xong, lá gan hơi lớn một chút, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Còn có một chuyện, anh muốn thẳng thắn với em.”

“Chuyện gì?” Chân Thành nhíu mày, không biết anh ta lại muốn làm ra chuyện tốt gì, Từ Nhất Vi lau mồ hôi, chột dạ nhìn cậu, nói: “Thế này… Em nói sáu năm trước, anh đúng lúc ngăn cản lúc em đang muốn tự sát… Chỉ là, lần đó anh đi kiểm tra phòng tư liệu… Lúc đụng phải em, thấy em cầm dao… Anh còn nghĩ là em tới phá hoại của công…”

Anh bị Chân Thành thần thoại quá, làm cho anh hồi tưởng lại chuyện lúc đó liền cảm thấy chột dạ, hiện tại rốt cuộc có cơ hội làm sáng tỏ chân tướng, có thể buông một tảng đá trong lòng.

Chân Thành đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha, ngay lúc Từ Nhất Vi nghĩ rằng cậu bị sự thật kích thích quá độ, sợ tới mức hoang mang lo sợ, Chân Thành lại dừng cười, liền đè anh xuống giường, vuốt ve khuôn mặt của anh, nói: “Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là em quả thật vì anh mà sống lại, em hiện tại đã hiểu, vô luận như thế nào em cũng cần phải biết ơn anh.”

Từ Nhất Vi bị ép tới bực mình, khàn khàn nói: “Anh không muốn em biết ơn.”

“Vậy… Yêu thì sao? Muốn hay không?”

Từ Nhất Vi mừng rỡ như điên, ôm cổ cậu, hét lớn: “Muốn! Muốn! Anh muốn hết!”

Chân Thành nhân cơ hội xuống tay, lại hung hăng thân thiết một hồi, sau đó tâm tình sung sướng ôm tình nhân nằm trên giường, nói: “Xem đi, hết mưa rồi.”

“Hả?” Từ Nhất Vi nằm sấp trên giường, cảm thấy xương cốt cả người đều sắp đứt rồi, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh hỉ nói: “Trăng hiện ra kìa.”

“Đúng.” Chân Thành kéo chăn đắp cho hai người, vô cùng thoải mái ôm anh, cười nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng.”

The end.