Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 22




Tấm ảnh là hình một cô gái có nụ cười thuần khiết, ở trong mắt Tiêu Hữu có cảm giác như đã từng quen biết đâu đó. Cô có thể xác định, cô không biết cô gái trong bức ảnh nhưng lại thấy rất quen. Cô gái này có vị trí như thế nào trong lòng Giản Chiến Nam mới khiên anh luôn luôn để ảnh trong ví của mình? Đáp án trong đầu cô như ẩn như hiện, lúc mơ hồ rồi lại đôi khi rõ ràng, ý thức của bản thân bất giác không muốn nghĩ nhiều và điều đầu tiên của nó chính lựa chọn sự trốn tránh.

Trong ví cô đặt một bức ảnh của Giản Chiến Nam mà trong ví của anh lại lại đặt một bức hình của một cô gái – không phải là cô. Tiêu Hữu chợt thấy lòng mình một trận nhói đau, thân thể bất động cứ đứng tại đó, cảm thấy hơi lạnh từ đâu xuất hiện lan tràn từ dưới chân vào đến tận trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.

Tiêu Hữu nhặt chiếc ví lên, đang muốn đặt ở trên đầu giường thì Giản Chiến Nam chợt tỉnh giấc. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại trong sáng khác thường làm say đắm lòng người. Nhưng giờ phút này đây, Tiêu Hữu không còn lòng dạ nào thưởng thức, liếc mắt nhìn anh một cái, lại thản nhiên nói “Ví của anh rơi xuống đất”

Cô đưa cho anh, tay anh đưa ra nhận lấy, đứng dậy xuống giường, đem ví nhét vào túi. Tất cả hành động đều thật bình tĩnh, thật tự nhiên, thần sắc của anh cũng không tỏ ra chút bất an nào, rồi đưa tay ra đón lấy chén nước cô đưa… anh khát. ( Phi Phi: *gãi mông* Anh này họ Tỉnh tên Bơ nè! )

Đôi mắt đen láy của Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam nhưng anh vẫn không có nửa điểm lúng túng, gương mặt lại khôi phục nét trầm ổn vốn có “ Em không có gì muốn hỏi sao?”

Anh biết cô đã thấy bức ảnh, có nên giải thích với cô một chút rốt cuộc cô gái ấy là ai không?

Anh nhìn cô, tay đặt trên bả vai cô, môi hơi gợn gợn lên, cúi đầu… bờ môi anh đặt lên cánh môi cô một nụ hôn bá đạo, nỉ non trầm thấp “Anh vừa nằm mơ thấy em, bảo bối”

Lần đầu tiên Tiêu Hữu không vì lời anh nói mà xúc động, vì nụ hôn của anh mà mê muội. Anh Nam của cô đang chuyển đề tài, anh không muốn nói, cô làm sao giống một kẻ đố kị cố tình truy hỏi cho bằng được. Anh có kiêu ngạo của anh, cô cũng có, anh không nói, cô cũng không hỏi, cô không muốn có được một đáp án miễn cưỡng hay là lời chống chế giả tạo. Trong lòng đau buồn giống như có một tảng đá đè nặng mà không thể giải thoát.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tận vài ngày sau, hình ảnh cô gái trong bức ảnh vẫn cứ lởn vởn quanh quẩn trong đầu Tiêu Hữu, mỗi khi nghĩ tới nó cô lại thấy tức giận, không phải giận anh mà lại giận chính bản thân mình quá mềm yếu, cô liền dùng sách đập vào đầu để tự thức tỉnh mình.

Giữa trưa tan học, Tiêu Hữu không có lòng dạ nào ra ngoài hóng gió, trong đầu không ngăn được lại nhớ đến cô gái xinh đẹp kia, cho nên lại dùng sách đập vào đầu, cô bạn thân Cầm Tử nhìn cô lên giọng giễu cợt: “Sao thế? Tình yêu sáng lạn như mặt trời ban sớm mấy hôm trước của cậu đâu, để mấy bữa nay như bánh bao thiu thế này? Hay là… người yêu cậu có tình nhân bên ngoài?”

Tiêu Hữu bất đắc dĩ nhìn cô bạn tốt của mình, giang tay cốc đầu Cầm Tử “Cái miệng thối của cậu này. Người yêu cậu mới có người bên ngoài đấy!”

“Tớ thật muốn nam nhân của tớ có người bên ngoài, nhưng mà tớ đã tìm được người yêu tớ đâu. Nào giống như cậu, Có được một anh chàng tốt ngời ngời như vậy, đẹp trai ngời ngời như vậy, không những trưởng thành mà còn có mị lực hơn người” Cầm Tử nói xong, gương mặt vốn tươi như hoa liền ngay lập tức xụ xuống muốn chạm tới mặt đất “Tiêu Hữu, thương lượng một chút được không? Hỏi người yêu cậu xem bạn anh ấy có ai dễ nhìn mà còn độc thân không?”

“Mặt tớ không dày như cậu đâu Cầm Tử, làm ơn tỉnh táo lại đi” Giờ phút này, đấu võ mồm với Cầm Tử lại có thể khiến Tiêu Hữu cười vui, quên hẳn việc khó xử mấy ngày nay. Cô chính là người như thế, việc phiền lòng đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.

“Thật là vô tình” Cầm Tử chu miệng “Mặc kệ, trưa nay phải mời tớ ăn cơm, an ủi cõi lòng của người đang bị thương tâm dày vò”

“Tìm Ban Trường mà yêu cầu người ta mời đi, anh ấy sẽ biết nhiều cách an ủi tâm hồn đang thương tổn trầm trọng của cậu, cậu phải cho người ta một cơ hội mới biết thật, giả, tốt, xấu như thế nào chứ” Ban Trường là người thật lòng yêu thương Cầm Tử, đáng tiếc cái nha đầu này vẫn không chịu đáp ứng khiến người ta lao đao cả năm nay, mà rõ ràng là cậu ấy cũng thực thích Ban Trường nha.

Cầm Tử lập tức đỏ mặt “Cút đi, không nói chuyện với cậu nữa. Miệng chó không phun tới ngà voi, nói đến anh ta làm cái gì?”

“Cầm Tử, ra đây!” Đang nói chuyện, Ban Trường đã đứng ở trước cửa lớp học gọi Cầm Tử. Tiêu Hữu liền bật cười đẩy cả thân hình điệu đà của người bạn thân bên cạnh, Cầm Tử nhíu mày khó chịu quay lại nhìn Ban Trường “Có chuyện gì? Lớn già cái đầu rồi mà còn kêu to như bò rống vậy. Người ta không có điếc”

Tuy nói thế nhưng người cũng ngoan ngoãn hướng cửa đi ra ngoài. Tiêu Hữu cười cười nhìn đôi oan gia, chợt nhận ra bụng cũng có chút đói, cô đành đứng dậy đi ra ngoài ăn trưa. Vừa rời khỏi phòng học, di động liền réo vang, bài hát “Thầm yêu” chỉ dành cho Giản Chiến Nam. Không cần xem cũng biết là ai gọi đến, cô bắt máy nhưng tâm trạng không còn như lúc trước. Không đợi cô mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp của Giản Chiến Nam đã vang lên “Mạc Mạc, anh ở trước cổng trường”

“Hả? Biết rồi, em lập tức ra ngay” Tiêu Hữu cúp điện thoại, bên môi cũng nở nụ cười bước nhanh về phía cổng trường. Xe của Giản Chiến Nam dừng cách cổng không xa, thân hình cao lớn của anh tựa vào thân xe cúi đầu hút thuốc, tư thế thực lãnh đạm nhưng không kém phần lãng tử. Nhìn thấy cô xuất hiện, anh dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh. Đợi cô tới trước mặt, anh liền đưa tay ra gắt gao ôm trọn cô vào lòng. Nếu không phải đang đứng trước cổng trường, khẳng định giờ phút này môi của Tiêu Hữu nhất định đã bị Giản Chiến Nam chiếm lấy.

Cảm nhận anh ngọ nguậy muốn làm bậy nên Tiêu Hữu liền nhanh chóng đẩy anh ra, thân ảnh giống như một tinh linh nhỏ bé thoăn thoắt rời khỏi vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc “Đồng chí Giản Chiến Nam, ban ngày ban mặt làm chuyện xấu nên chú ý không được gây mất trật tự nơi công cộng”

Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn tròn phúng phính của Tiêu Hữu, gương mặt đột ngột thay đổi thành nghiêm nghị nói “Mạc Tiêu Hữu, ý em muốn nói… buổi tối thì tùy ý anh làm?”

“Anh… em… không phải ý này nha…” Cô cúi đầu quy hàng người đàn ông này, giọng giận dỗi đồng thời giẫm thật mạnh lên chân anh “Anh thật là xấu xa”

Giản Chiến Nam một tay kéo Tiêu Hữu vào trong lòng, mặc kệ cô có để ý hay không. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi mê người của cô, miệng thì thầm “Mạc Mạc, em nên trừng phạt trên miệng anh, chân của anh không có đắc tội em nha”

Tiêu Hữu khóc không ra nước mắt, cái tên yêu nghiệt này có muốn để người khác sống nữa không đây? Cô thừa nhận không đủ sức để đối mặt với anh, nhưng mà không cần phải lúc nào cũng khiến cô muốn phạm tội chứ. May mắn vào buổi trưa, cổng trường không có ai nhìn thấy cô cùng người đàn ông này thân thân thiết thiết.

Tiêu Hữu đối với tật bá đạo của Giản Chiến Nam quả thật chỉ đành cúi đầu chịu thua “Em sai rồi mà. Còn không đi mau… em đói đến bụng muốn dán vào lưng rồi đây nè” Bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách trong trường hợp này.

Giản Chiến Nam cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời càng sáng rọi mỹ lệ. Anh mở cửa xe giúp Mạc Mạc ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn cho cô sau đó mới vòng qua cửa xe bên kia, khởi động máy rời đi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nhà ăn này là nơi Giản Chiến Nam thường xuyên đưa Tiêu Hữu tới ăn, thức ăn ở đây thực ngon, thực đặc biệt, hơn nữa bài trí cũng khá đẹp tạo cho khách cảm thấy thư thái an nhàn. Địa chỉ cũng cách trường cô không quá xa, chỉ khoảng chừng hơn 10 phút đi xe, đương nhiên không tính là đi những xe khác nha.

Người bình thường khi ăn hai thường thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Giản Chiến Nam lại thích ngồi bên cạnh Tiêu Hữu hơn. Ăn gần xong, Giản Chiến Nam đột nhiên có điện thoại gọi tới liền đứng lên ra ngoài nghe máy. Thế nhưng khi thấy cô gái ngốc nghếch kia đưa đũa gắp một phần đồ ăn đã nguội lạnh, sắc mặt anh liền đen lại. Đây là thực phẩm đông lạnh, ăn vào không phải sẽ đau bụng sao? Tay liền cầm lấy tay cô ngăn lại động tác tiếp theo, khẩu khí cứng rắn nói “Không cho ăn”

Tiêu Hữu vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng nói “Bao tử của em tốt lắm, sẽ không đau bụng đâu”

Giản Chiến Nam nhìn Tiêu Hữu giống như chú cún nhỏ nhắn đáng thương đang khẩn cầu mình, cuối cùng âm thanh lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ sủng nịnh được cất ra dầy bất đắc dĩ “Chỉ được hai miếng”. Nói xong, anh đưa hai ngón tay quơ quơ trước mắt cô. Tiêu Hữu như được đặc xá, lấy một miếng đào thật to đưa vào miệng, nhè nhẹ liếm liếm như đang thưởng thức mỹ vị của thế gian. Miếng đào mang theo hương hoa quả, thật ngon, còn có thể ăn thêm được một miếng nữa, cô lại dùng lực lấy một miếng khác thật to đưa vào miệng.

Hai miếng, đĩa ăn đã chẳng còn là bao, nhưng bởi vì ăn miếng quá to, cho nên miệng liền dính chút nước sốt, Tiêu Hữu không kìm được liền đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng. ( Phi Phi: Rốt cuộc ta cũng không biết hai người này đang ăn cái gì *xoa cằm*… đông lạnh, đào, nước sốt? Là món gì a??? Thật huyền bí )

Đầu lưỡi hồng hồng liếm qua môi kia như một kích chí mạng khiêu khích bản tính đàn ông của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu không biết hành động vô tình của mình lại thật mê người trong mắt nam giới… đang yêu. Giản Chiến Nam không kìm được muốn bắt giữ đầu lưỡi hồng hồng mê người đó. Suy nghĩ đi liền với hành động cúi đầu, hôn trụ môi cô, hấp thụ đầu lưỡi nóng bỏng mị hoặc.

Bờ môi Tiêu Hữu thật mềm, mang theo chút vị lạnh còn vương vấn của thức ăn, hương vị ngọt ngọt dìu dịu của đào làm cho người ta không thể kìm giữ được dục vọng. Cô luôn làm cho anh mất đi khống chế của bản thân, từ trước tới nay anh chưa từng đối với một cô gái nào có dục vọng mãnh liệt như vậy, rất muốn cô, nhưng cô nói cô sợ, tương lai còn dài, phải cho cô chút thời gian thích ứng. Tục tốc bất đạt.

Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam làm cho mất hết ý thức, ý loạn tình mê, ánh mắt như có sương mờ bao phủ, lại nhìn thấy trước mặt hai người vài bước có một cô gái xinh đẹp đi đến, mái tóc dài bồng bềnh, mềm mại xõa xuống bờ vai thon gọn, thân hình quyến rũ mê người, hai con ngươi thật giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng mà lại trong suốt, rồi lại giống như bị cái gì làm kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô và anh.

Không biết là vì cô gái hay vì nụ hôn của Giản Chiến Nam, tâm Tiêu Hữu bỗng nảy lên một chút. Sau khi định thần, cô vội vã đẩy anh ra đồng thời lấy lại nhịp thở, con ngươi gắt gao dừng lại trên người cô gái kia. Đẩy ra là bởi vì cô không muốn bị người khác thấy?

Giản Chiến Nam gặp sự cự tuyệt của Tiêu Hữu, giữa con ngươi hiện lên một nét không hài lòng, lại cũng phát hiện phản ứng của cô có gì đó khác lạ. Ngước đầu theo hướng tầm mắt Tiêu Hữu đang nhìn, anh cũng chú ý tới khi đó có người đứng ở đấy với vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy thống khổ.

“Chiến Nam…” Gương mặt cô gái xinh đẹp đã trắng bệch, môi khẽ mở, nỉ non gọi tên Giản Chiến Nam, trong mắt đều là đau khổ cùng bối rối, chậm rãi lui về phía sau, mím môi, xoay người, bi thương mà chạy đi.

Tiêu Hữu nhìn vào ánh mắt của Giản Chiến Nam, ánh mắt vẫn giữ chặt trên người cô gái. Tâm tính chấn động đã muốn đứng lên, dáng người cao lớn cũng nhanh chóng đuổi theo, thanh âm thâm tình kêu tên cô, giờ phút này lo lắng gọi một cái tên xa lạ “Nhã Nhi…”

Tiêu Hữu nhìn bóng dáng Giản Chiến Nam rời đi, cô đờ người ở trong này, tầm mắt bất tri bất giác đã trở nên mơ hồ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Giản Chiến Nam kích động như thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh lo lắng như thế. Cô gái kia… chính là cô gái xinh đẹp trong bức ảnh anh luôn để trong ví.

Tâm đau… thật đau… đau đến nỗi cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này… nhưng cả người đều không có khí lực. Anh cứ như vậy bỏ rơi cô, tâm cô thật giống như có một lỗ hổng lớn, vị lạnh của thức ăn vừa ăn xong như kết thành khối băng vạn năm, đầy thống khổ…