Yêu Kiều Đùa Lang Quân

Chương 8




Mặt Tô Minh xanh mét, không dám tin rằng tin tức mình nghe là thật.

Ngũ hoàng tử từ hôn chưa được mấy ngày, vậy mà dám quyết định cưới cô gái lầu xanh về làm vợ!

Điều này ý là gì? Cô gái lầu xanh kia mạnh hơn Nhu nhi, cho nên Nhu nhi đáng phải chịu kết quả như thế này?

Tô Minh tức giận rất nhiều, giục ngựa chạy thẳng tới phủ Ngũ hoàng tử. Hắn quyết định muốn cùng Ngũ hoàng tử nói chuyện một chút, vì danh dự tiểu muội, cho dù phế công danh, rơi đầu, hắn cũng không tiếc!

Chạy nhanh tới cửa phủ Ngũ hoàng tử, hắn ghìm ngựa dừng lại, không kịp xuống ngựa đã cất giọng hô: “Tại hạ Tô Minh cầu kiến Ngũ hoàng tử, xin hãy thông báo dùm.”

“Ngũ hoàng huynh không có ở trong phủ.” Lý Mộng Cẩn mở miệng trả lời. Nàng nhìn thẳng đánh giá Tô Minh, lúc nãy thấy kỹ thuật cưỡi ngực siêu phàm của hắn, nàng rất bội phục.

“Đa tạ công chúa.” Tô Minh ở trong cung làm vệ binh mấy năm, biết nàng là Tiểu công chúa. Đã biết Ngũ hoàng tử không có ở trong phủ, hắn thay đổi phương hướng, định đi tìm Tam hoàng tử trước để hỏi cho rõ ràng.

“Khoan ! Ngươi biết ta?” Công chúa vội vàng gọi hắn.

Tô Minh bất đắc dĩ xuống ngựa hành lễ với nàng.”Bẩm công chúa, thuộc hạ từng là vệ binh trong cung.”

“Vệ binh ở trong cung!” Nàng cười cười, “Nếu là vệ binh , Bổn công chúa ra lệnh cho ngươi phải bảo vệ ta.”

Tô Minh nhíu mày hỏi: “Công chúa tự mình xuất cung?”

“Ừ.”

Hắn nghe vậy liền lo lắng, nghe nói Tiểu công chúa bình thường tính tình lỗ mãng, gây họa nhiều đến nỗi ngay cả sử quan cũng không ghi chép kịp.”Công chúa chỉ đi một mình?’’

“Đúng, cho nên mới muốn ngươi bảo vệ an toàn của bổn công chúa.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Cho dù có chuyện qua trọng, cũng phải chờ hắn đem An công chúa dụ dỗ hồi cung rồi hãy nói, nếu như công chúa xảy ra điều gì không may, hắn không gánh tội nổi.”Công chúa có muốn hồi cung hay không?”

“Hồi cung? Bổn công chúa vất vả mới chuồn êm thành công, muốn ta lập tức trở lại, mơ đi!”

“Vậy. . . . . . Xin hỏi công chúa muốn đi đâu?”

“Chưa quyết định!” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại , “Lúc nãy ngươi giận đùng đùng tìm Ngũ hoàng huynh có chuyện gì? Nói cho ta nghe xem.”

Tô Minh trầm mặc không đáp, không muốn nhiều chuyện.

“Nói đi, ngươi không nói ta rất tò mò .” Nàng rất có cảm tình với Tô Minh, nếu không thể hỏi rõ ràng, sẽ không thoải mái !

“Nếu công chúa chưa quyết định muốn đi nơi nào, thuộc hạ đề nghị công chúa nên đến phủ Tam hoàng tử.” Tô Minh tính toán trong lòng, như vậy chẳng những có thể đem Tiểu công chúa phiền toái ném trở về cho Tam hoàng tử, hắn cũng có thể thừa cơ hội thương thảo cùng Tam hoàng tử một phen.

***************

“Tham kiến Tam hoàng tử!” Tô Minh khom người hành lễ.

“Tam hoàng huynh!” Lý Mộng Cẩn hưng phấn bừng bừng từ phía sau hắn nhô đầu ra, chào hỏi huynh trưởng.

“Tiểu hoàng muội, tại sao muội lại ở chỗ này?” Tam hoàng tử không che giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Tiểu nha đầu này không phải là bị mẫu hậu cấm cung sao? Làm sao có chuyện bỏ lệnh cấm nhanh như vậy?

“Tam hoàng huynh, trong cung buồn bực muốn chết, các ngươi lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, lại để ta một mình ở trong cung đối mặt với những thứ sách vở chán ngắt kia, buồn bực trong người, thật là tàn nhẫn!” Nàng kéo ống tay áo Tam hoàng tử lẩm bẩm oán trách, đồng thời tranh thủ sự đồng tình, tránh khỏi việc vừa mới vừa chạy ra cung liền bị túm về.

” Nha đầu ngươi chuyên gia gây phiền toái!” Tam hoàng tử gõ đầu của nàng, sau đó kéo nàng về phía mình cùng nhau đứng trước mặt Tô Minh, chuẩn bị tiếp nhận sự chất vấn của hắn. Khi thánh chỉ ban ra, hắn đã biết trước rằng người mà tới từ trước đến nay thương muội muội hơn mạng như Tô Minh không thể nào im hơi lặng tiếng.”Nói vậy ngươi đã biết tin tức.”

” Phải! Tô Minh không phục.”

“Đây là thánh chỉ.”

“Ngũ hoàng tử không nên làm tổn thương muội muội của ta như thế, năm năm chờ đợi, cuối cùng lại bị một cô gái lầu xanh đánh bật, muội muội ta làm sao chịu nổi chuyện này, về sau đối mặt mọi người như thế nào.” Tô Minh tức giận nói.

“Hoàng thượng đã phong lệnh muội làm công chúa để đền bù.”

Hắn căm tức nhìn Tam hoàng tử, “Tam hoàng tử cho rằng Tô Minh chỉ cần như thế sao?”

“Chuyện này ta không thể làm gì được.” Từ trước đến nay Ngũ hoàng đệ chưa bao giờ kiên trì như thế, hắn vì cô gái mến yêu mà cam tâm tình nguyện, làm huynh trưởng như ta có thể nói gì? Hắn chỉ có thể thành toàn cho Ngũ hoàng đệ, thật xin lỗi Tô gia.

“Tô Minh cáo lui!” Hắn tức giận xoay người rời đi.

Tam hoàng tử nhìn hắn rời đi, không khỏi thở dài.

“Thì ra là hắn chính là ca ca của người suýt là Ngũ hoàng tẩu!”

“Chớ có nhiều chuyện!” Tam hoàng tử nghe Lý Mộng Cẩn cảm thán, mở miệng cảnh cáo nàng.

“Nếu không phải muội dẫn hắn đi, muội nghĩ hắn sẽ canh giữ trước cửa Ngũ hoàng huynh, chuẩn bị liều mạng cùng Ngũ hoàng huynh. Tam hoàng huynh, Phù Vân thật sự xinh đẹp như vậy sao? Xinh đẹp đến nỗi Ngũ hoàng huynh không tiếc bất cứ giá nào để giữ nàng lại?”

“Không phải là rất xinh đẹp thì có thể làm cho người khác vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì , quan trọng là … Yêu, hiểu chưa? Ngũ hoàng huynh của muội yêu nàng như mạng!”

“Yêu?” Nàng ngơ ngác, từ nhỏ đến lớn bên cạnh Ngũ hoàng huynh luôn có một đám con gái vây quanh, ai cũng có dáng dấp xinh đẹp lại động lòng người, nhưng cũng không thấy huynh ấy động lòng. Rốt cuộc thì Ngũ hoàng huynh yêu cô gái như thế nào? Nàng thật sự rất, rất hiếu kỳ, nàng nhất định phải thừa cơ đi gặp nhân vật đặc biệt này, để sau khi hồi cung nàng còn có lời đề có thể nói.

***************

Nhân lúc Lý Duy Hiếu đi ra khỏi phủ, Lý Mộng Cẩn đợi hắn đi xa sau đó vội vàng chạy về phía người hầu hỏi thăm nới đó, vừa tiến vào Trúc hiên, nàng thấy một cô gái mảnh mai đang nhíu mày ngắm hồ than thở.

“Cô nương chính là Phù Vân?” Lý Mộng Cẩn kinh ngạc.

Tô Ngữ Nhu nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt có sự nghi hoặc. Tiểu cô nương này là ai?

“Ngươi biết không? Ngươi khiến cho ta có chút thất vọng!”

“Thất vọng?” Tô Ngữ Nhu không hiểu nàng đang nói cái gì.

“Ta còn tưởng rằng người Ngũ hoàng huynh thích phải là một người xuất chúng, nhưng ta nhìn hoài, cũng không nhìn ra ngươi có sự đặc biệt gì. Thành thật mà nói, so với đám hồng phấn tri kỷ trước kia của Ngũ hoàng huynh, ngươi không có gì nổi bật.’’

“Ngươi là muội muội của hắn?”

“Ừ. Nói cho ta biết tại sao Ngũ hoàng huynh lại thích ngươi như vậy được không? Ta thật tò mò, cho tới bây giờ Ngũ hoàng huynh chưa vì bất kỳ cô gái nào mà làm chuyện như vậy, ngươi biết không? Hắn vì ngươi mà mở miệng cầu xin! Trước đây muốn Ngũ hoàng huynh tâm cao khí ngạo cầu xin người khác, đơn giản là nằm mộng, nhưng huynh ấy vì ngươi một lần nữa đi cầu xin phụ hoàng cùng mẫu hậu, thậm chí ngay cả bốn hoàng huynh hắn cũng đi nhờ cậy.”

Tô Ngữ Nhu bị chấn động, tâm cao khí ngạo như hắn lại vì nàng đi cầu xin người khác sao? Điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ hắn thật tâm đối với nàng?

“Điều ta không thể tin được chính là, vì hoàn thành điều kiện của ngươi mà huynh ấy quỳ suốt năm ngày ở bên ngoài ngự thư phòng! Điều này thật là không tin được! Ngươi có thể dạy cho ta, nói cho ta biết làm thế nào mới có thể khiến cho nam nhân làm tất cả vì mình không?” Trong mắt của nàng nhanh chóng hiện ra sự chân thành cùng khẩn cầu.

Quỳ suốt năm ngày? Tô Ngữ Nhu cảm thấy đau lòng, cho tới bây giờ nàng cũng không biết Lý Duy Hiếu làm được như thế nào, chỉ biết là sau khi hắn biến mất mấy ngày sẽ truyền đến tin lành, thì ra là. . . . . . Hắn cầu xin như vậy.

“Có được hay không? Ngươi dạy ta đi!”

“Ngươi có người trong lòng sao?” Nhìn khuôn mặt dễ thương của Tiểu công chúa, Tô Ngữ Nhu hâm mộ vì nàng vô ưu vô lo.

“Ta. . . . . . Ta cũng không biết có tính hay không, hai ngày trước ta đụng phải một người tên là Tô Minh, hắn rất đẹp trai! Hắn vì muội muội của hắn không để ý chết sống, không để ý quan vị chạy đến tìm Ngũ hoàng huynh tính sổ, dáng vẻ đó làm người ta cảm thấy tim đập rất nhanh!”

“Ngươi thích hắn?” Tô Ngữ Nhu hết sức kinh ngạc. Người tiểu công chúa yêu lại là đại ca của mình.

“Cũng không biết có phải là thích hay không nữa, chẳng qua là rất cảm động. Đúng rồi, chúng ta thương lượng có được hay không, ngươi có thể làm cho Tô đại ca không tức giận nữa, cũng không cần nữa tổn thương Tô cô nương được không, ta cảm thấy Tô cô nương thật đáng thương, đợi Ngũ hoàng huynh năm năm, lại có kết quả như thế, thật đáng buồn. . . . . . Uy, ngươi đừng khóc nữa! Ta không có mắng ngươi, chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . .” Lý Mộng Cẩn luống cuống trấn an nàng.

“Ta không có chuyện gì.” Tô Ngữ Nhu lau đi nước mắt không nhịn đang được chảy xuống.

“Ngũ hoàng huynh thật sự rất thích ngươi, ngươi không nên thử nghiệm huynh ấy nữa được không? Ta thề thật sự là lần đầu tiên huynh ấy đối xử tốt với nữ nhân như vậy, ta còn tưởng rằng cả đời huynh ấy cũng sẽ không động chân tình, không nghĩ rằng huynh ấy sẽ thua trên tay ngươi. Cho tới bây giờ Ngũ hoàng huynh cũng không đối xử với bất kỳ người nào như vậy, ngươi phải tin tưởng huynh ấy!”

” Làm sao ta có thể tin tưởng hắn? ! Hắn phong lưu như vậy, hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ, phu quân như vậy ta không cần!” Tô Ngữ Nhu tức giận nói.

“Ngũ hoàng huynh rất phong lưu, nhưng từ khi ngươi xuất hiện đến bây giờ, hắn đều an phận thủ thường ở bên cạnh ngươi, không dám nhìn cô gái khác một cái. Ngũ hoàng huynh đối với ngươi thật tâm chân ý , cả đời này có thể huynh ấy chỉ yêu mình ngươi, ngươi đừng bỏ lỡ.”

“Phải không?” Lời của Tiểu công chúa khiến cho nàng rối loạn.

“Ngũ hoàng huynh từng nói qua trong lòng ngươi có người khác, có người nào đó có thể mạnh đến nỗi vượt qua cả Ngũ hoàng huynh chứ? Luận văn thao vũ lược, cái gì Ngũ hoàng huynh cũng không kém, huống chi người trong lòng ngươi, có thể đối xử với ngươi tốt hơn Ngũ hoàng huynh sao?”

Tô Ngữ Nhu im lặng không đáp. Nàng không biết mình nên làm như thế nào mới phải. . . . . .

***************

Hoàng cung

Lý Duy Hiếu quỳ gối trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, bẩm rõ yêu cầu củaPhù Vân . Hắn trái lo phải nghĩ, nhưng bây giờ đành chịu, không thể làm gì khác hơn là nói thật, kính xin song thân đồng ý lần nữa.

“Hồ nháo! Ngươi thật đáng chết!” Hoàng thượng giận không kềm chế được trừng mắt nhìn Ngũ hoàng tử. Mấy ngày nay hắn điên cuồng còn chưa đủ sao? Lại còn dám nói lên loại yêu cầu này! Lần này cho dù như thế nào hắn cũng không đồng ý!

“Phụ hoàng ——”

“Chuyện này không cần nhắc lại, trẫm tuyệt đối không đồng ý!” Hoàng thượng hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi.

“Mẫu hậu. . . . . .” Lý Duy Hiếu thấy thế chỉ có thể chuyển sang cầu xin hoàng hậu.

Hoàng hậu hiếm khi nghiêm nghị đưa mắt nhìn hắn nói: “Chuyện này không cần nhắc lại, tiểu thư Tô gia có tội gì, đến mức phải xuống tóc làm ni cô? Huống chi vì thanh lâu cô gái kia, ngươi đã làm tổn thương nàng như thế, sao có thể yêu cầu như vậy nữa?”

“Mẫu hậu, nhi thần biết được đời này thua thiệt nàng quá nhiều, nhưng là vì phù vân, ta chỉ hảo ——”

“Im miệng! Lúc trước chuyện quá khứ coi như xong, còn chuyện này, đừng nói cha ngươi không đồng ý, chính ta cũng tuyệt đối không đồng ý!” Nói xong, hoàng hậu cũng không quay đầu lại rời đi, để hắn ở lại một mình chán nản quỳ gối tại chỗ.

***************

Lúc đêm khuya, Lý Duy Hiếu say khướt xông vào Trúc hiên.

“Phù Vân! Phù Vân ——”

Tô Ngữ Nhu củng nha hoàn nghe tiếng bước ra trong phòng, thấy hắn lảo đảo lắc lư , ngay cả cũng đứng cũng không vững.

Tô Ngữ Nhu lạnh lùng nhìn hắn, “Ngũ hoàng tử, ngươi say, ta sẽ để cho nha hoàn đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”

Lý Duy Hiếu bị khẩu khí lạnh lùng của nàng chấn động lảo đảo lui về phía sau, không dám tin hỏi: “Nàng vô tình như thế sao?”

“Nếu ngươi không hoàn thành điều kiện của ta thì nên biết sẽ có kết quả như vậy, xin thứ cho ta không tiếp được.” Nàng bước nhanh về phòng, không để ý tới việc sau lưng vang lên tiếng rống giận cùng đập bể đồ đạc.

Nàng bảo nha hoàn đi chăm lo cho hắn, ngồi một mình ở trên giường rơi lệ. Tất cả đã không còn cách nào để cứu vãn, khi hắn quyết định đối xử với Tô Ngữ Nhu như thế, nàng còn có thể nói gì đây?

Cho dù hắn đối với hóa thân Phù Vân của nàng tình thâm ý nặng như thế, nhưng cũng chỉ là hiện tại, ngày sau nếu hắn gặp gỡ một cô gái làm cho động tâm, nàng nên làm thế nào cho phải?

***************

Hoàng thượng mật chỉ truyền Phù Vân vào cung yết kiến.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở trên đại điện, cẩn thận quan sát cô gái làm Ngũ hoàng tử liều lĩnh, làm cho hoàng gia long trời lỡ đất.

Nàng bình tĩnh quỳ xuống thỉnh an: “Dân nữ ra mắt hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Dân nữ không dám.”

“Vì sao không dám?”

“Dân nữ biết hoàng thượng vì sao triệu kiến dân nữ, cho nên không dám.”

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ nói không dám, làm thời điểm cũng không cảm giác được ngươi có nửa phần không dám.”

“Dân nữ nguyện ý nhận tội.”

“Ngẩng đầu lên!”

“Dân nữ tuân chỉ.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, không sợ hãi nghênh cặp mắt sắc bén của hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn cô nương yểu điệu nhu nhược trước mắt, không hiểu vì sao nàng lại không sợ, dám khiêu chiến uy nghiêm hoàng gia lần nữa.” Ngũ hoàng nhi của Trẫm bàn về nhân cách, bàn về tướng mạo, mọi thứ không thua người khác, trẫmkhông hiểu vì sao ngươi luôn làm khó dễ như vậy hắn?”

“Dân nữ chẳng qua là cảm thấy thân phận Ngũ hoàng tử vô cùng cao quý, không cùng cô gái thanh lâu xứng đôi .”

“Trẫm đã hạ chỉ gả.”

” Trước đó Ngũ hoàng tử đã đáp ứng dân nữ, nếu làm xong ba điều kiện, dân nữ mới nguyện ý cưới.” Ánh mắt nàng thản nhiên, không hề sợ mặt rồng.

Hoàng thượng hơi sửng sờ. Cặp mắt này. . . . . . Rất quen thuộc! Suy nghĩ của hắn thoáng chốc trở về mười bốn năm trước, cặp mắt này cực kỳ giống Tô gia nha đầu dễ thương đáng yêu năm đó, chẳng qua là khi ánh mắt lém lỉnh năm đó đã biến thành quật cường và kiên trì.

Sẽ là cô bé đó sao?

Hoàng thượng quyết định tìm hiểu, thậm chí bảo hoàng hậu tạm thời lui ra, hắn thử dò xét hỏi: “Ngươi là nha đầu Tô gia phải không?”

Thân phận bị nhìn thấu khiến Tô Ngữ Nhu sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “Hoàng thượng, ngươi hiểu lầm, dân nữ không phải là. . . . . . Không phải là thiên kim Tô gia .”

Nàng phản ứng rất nhỏ không thoát khỏi ánh mắt hoàng thượng, hắn vuốt chòm râu chậm rãi nói: “Là ngươi không sai. Nha đầu, tội khi quân ngươi không kham nổi đâu!”

“Dân nữ. . . . . .”

“Hãy bình thân!” Hoàng thượng tự mình đở nàng đang lệ rơi đầy mặt dậy, “Là trẫm không tốt, mới có thể khiến cho ngươi chịu khổ.”

“Hoàng thượng. . . . . .” Tô Ngữ Nhu nghẹn ngào , không biết nên nói cái gì cho phải. Thân phận bị đoán được, nàng chết không có gì đáng tiếc, chỉ là sợ liên luỵ người nhà.

“Trẫm hiểu tại sao ngươi lại làm như vậy, là do nhi tử phong lưu của trẫm khiến ngươi chịu ủy khuất. Chẳng qua là trẫm không hiểu, tại sao ngươi lại biến thành Phù Vân?”

Tô Ngữ Nhu chậm rãi kể ra tất cả, bao gồm cả chuyện Lý Duy Hiếu mượn rượu say vào trong phòng nàng, không giấu giếm.

Hoàng thượng suy nghĩ một lát mới nói: ” Mặc dù Hiếu nhi phong lưu, nhưng đối với ngươi vẫn nghiêm túc. Ngươi không thể cho hắn một cơ hội, tin tưởng hắn một lần nữa sao?”

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Hoàng thượng, xin người hãy ra thánh chỉ để cho dân nữ xuống tóc làm ni cô đi!

***************

“Phù Vân, nàng xem! Ta đã hoàn thành điều kiện thứ ba, rốt cục chúng ta có thể ở bên nhau đến già !” Lý Duy Hiếu cảm thấy hưng phấn không lời nào có thể nói được.

Tô Ngữ Nhu nhìn thánh chỉ, đau lòng hỏi: “Vui vẻ sao?”

“Vui vẻ! Dĩ nhiên là ta vui vẻ! Phù Vân, ta đây cả đời chưa từng đối xử với bất kỳ một cô gái nào như thế, ta làm tất cả đều là vì nàng, chỉ vì nàng.”

“Đáng giá không?”

“Đáng giá! Tất cả đều là đáng giá.”

“Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi có một chút thương tiếc Tô gia tiểu thư, có vì nàng ấy mà cảm thấy không đáng giá hay không?” Thánh chỉ này là do nàng cầu xin, khi thánh chỉ tới, cũng chính là lúc nàng rời đi. Chẳng qua là tất cả khó khăn trong lòng nàng phải bỏ không cam lòng, chẳng lẽ năm năm chờ đợi chỉ có thể đổi được kết quả như thế sao?

Hắn bạc tình như thế, ngoan tâm như thế sao?

Lý Duy Hiếu muốn nói có, nhưng không có dũng khí nói ra khỏi miệng, hắn không muốn nàng hiểu lầm, hắn muốn nàng biết, trong lòng của hắn chỉ có một mình nàng.

“Đã thành quá khứ.” Hắn nói ra lời trái lương tâm.

“Không có chút cắn rứt?”

“Không có.”

Nghe hắn nói kiên định, trái tim băng giá của nàng cũng chết. Lảo đảo muốn ngã thân thể cũng nữa không chịu được sự thật tàn khốc mà lâm vào hôn mê, nàng biết, đây là lần cuối cùng nằm ở trong ngực hắn .

Không biết qua bao lâu, Tô Ngữ Nhu tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt lo âu của hắn.

Thấy nàng mở mắt, Lý Duy Hiếu thở phào nhẹ nhõm.”Nàng đã tỉnh! Đầu còn choáng không?’’

“Hoàn hảo.”

“Có đói bụng không?” Hắn ân cần khiến cho nàng thấy đau đớn, tình ý của hắn tựa như một tấm lưới vây nàng thật chặt, khiến cho nàng không có cách nào hô hấp cũng không có cách nào nhúc nhích.

“Ta muốn uống cháo gà nhân sâm ngươi tự tay vì ta mà nấu, được không?”

Nghe nàng yêu cầu dịu dàng như thế, Lý Duy Hiếu liền vội vàng gật đầu, chạy đi nấu canh vì giai nhân. Chẳng qua là hắn không ngờ rằng khi hắn cháo gà đã nấu tốt trở về, thì chỉ thấy cảnh người đi – nhà trống.

Chén cháo gà trở thành hắn tức giận ở dưới vật hy sinh.sau khi hắn tìm khắp nơi không thấy giai nhân,

Hắn không tin, hắn không tin nàng sẽ biến mất như vậy.

Cho dù là lật cả kinh thành, hắn cũng sẽ tìm ra nàng.

Ngay đêm đó, cửa thành đóng chặt, không… cho phép bất luận kẻ nào tùy ý ra vào.

***************

“Xuất gia vì ni?” Tô Minh nhận thánh chỉ, giận dữ.

Ngũ hoàng tử khinh người quá đáng!

Giải trừ hôn sự không sao.

Cưới cô gái thanh lâu hắn cũng chịu đựng.

Nhưng tại sao hắn muốn Nhu nhi xuất gia? !

Tô Minh chạy như điên tới phủ đệ Ngũ hoàng tử, không để ý thị vệ ngăn cản mạnh mẽ xông vào, hắn không để ý sẽ có hậu quả gì, hắn muốn thay muội muội lấy lại công đạo!

Lý Duy Hiếu đang muốn đi ra cửa tìm kiếm tung tích Tô Ngữ Nhu, lại ngoài ý muốn bắt gặp Tô Minh cầm đao cùng thị vệ đánh nhau.

“Dừng tay! Tô Minh ngươi thật to gan, dám phạm thượng, biết rõ cố phạm!” Người nầy là tình nhân cũ của Phù Vân, hắn đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, huống chi bây giờ Phù Vân tung tích không rõ, hắn không có thời gian cùng hắn dây dưa.

” Hôm nay Tô mỗ tới đây đã không xem sinh tử ra gì.”

Lý Duy Hiếu tức giận, “Ngươi cố ý tìm đến phiền toái sao?”

“Ta muốn Ngũ hoàng tử cho muội muội ta công đạo!”

“Muội muội ngươi?”

Tô Minh hừ lạnh một tiếng, “Ngũ hoàng tử quả nhiên hay quên chuyện, muội muội ta chính là người từng là thê tử của Ngũ hoàng tử, hôm nay còn bị hạ chỉ cưỡng chế xuất gia làm ni! Tô mỗ cho dù phải bỏ mạng, cũng muốn Ngũ hoàng tử cho muội muội ta công đạo, nàng có tội gì, vì sao nhất định phải chịu kết quả như thế?”

“Thì ra ngươi là. . . . . .” Lý Duy Hiếu hiểu thân phận Tô Minh, cũng hiểu rõ hắn vì sao gây ra chuyện này.

“Kính xin Ngũ hoàng tử cho thuộc hạ công đạo.”

“Nếu không có, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Tô Minh không mặt mũi nào gặp Nhị lão trong nhà, hôm nay cho dù phải chết chết, cũng tuyệt không để cho muội muội xuất gia làm ni!” Tô Minh nâng đao trong tay, bọn thị vệ nhất thời đề cao cảnh giác, bao bọc vây quanh Ngũ hoàng tử.

“Dừng tay!” Tam hoàng tử vội vã chạy tới thấy tình huống nguy cấp, lớn tiếng kêu gọi.”Tô Minh! Không thể làm việc lỗ mãng, nếu phạm thượng, tru di cửu tộc!”

Tô Minh cố nén phẫn nộ trong lòng, bỏ lưỡi dao sắc bén trong tay xuống, thần sắc hắn thẩn thờ nhìn Tam hoàng tử, móc ra lệnh phù trong ngực ném trên mặt đất.”Tô Minh hôm nay từ quan rời đi, chuyện trong triều cùng Tô Minh không còn liên hệ. Cáo từ!”

Nhìn Tô Minh rời đi, hai huynh đệ như có điều suy nghĩ, thật lâu không nói một câu.

***************

Tô Minh nản lòng thoái chí trở về phủ, lại ngoài ý muốn ở trước cửa nghe một tiếng êm ái .

“Đại ca.”

Hắn vui mừng nhìn muội muội mất tích gần hai tháng, không nhịn được ôm nàng thật chặt, mới song song đi vào trong phủ.

“Đại ca, Nhu nhi để cho huynh lo lắng, thật xin lỗi.” Tô Ngữ Nhu áy náy.

“Là đại ca vô dụng, để cho muội chịu khổ. Nhưng không sao, đại ca đã từ quan, chúng ta ẩn cư nơi c rừng núi, không cần để ý tới hoàng gia. Đại ca tuyệt đối không cho cái tên phụ lòng đó đả thương muội nửa phần, đại ca liều mạng cũng không cho!”

Nàng chậm rãi nói: “Đại ca, tất cả đều là kế hoạch của muội, muội chính là Phù Vân.”

Tô Minh nghe vậy nhất thời á khẩu.

Cô gái thanh lâu đó là do Nhu nhi giả trang ? Trời ơi! Là nàng đem mình ép đến đường cùng sao? Hắn không thể tin được nhìn muội muội của mình, không hiểu tại sao nàng làm như vậy.

“Tại sao? Nếu như bây giờ hắn thương muội như mạng, vì sao muội lại muốn ép mình đi lên đường cùng, vì sao không thừa cơ đem mình biến thành chính thê, tại sao?”

“Bởi vì muội sợ, rất sợ. Nếu như ta thật lòng yêu hắn, mà hắn lại khôi phục bản tính, làm sao muội chịu nổi? Đại ca, muội không dám đánh cuộc, muội thật sự không dám đánh cuộc. . . . . . Hôm nay hắn chịu vì cô gái thanh lâu làm ra chuyện như vậy, ai dám bảo đảm tương lai hắn sẽ không lại vì một nữ nhân khác như si như cuồng? Đại ca, muội không chịu nổi việc hắn thay lòng, không chịu nổi việc có một ngày hắn sẽ bỏ muộinếu như bỏ giày cũ!” Nàng kích động, nhất thời nước mắt rơi như mưa.

“Muội muội ngốc!” Tô Minh thật không biết nên nói như thế nào.

“Là rất ngốc, nhưng ít nhất muội thay mình cầu xin sự thanh tĩnh.” Nàng lau nước mắt, lộ ra một nụ cười thê lương .

“Muội thật sự muốn xuất gia làm ni? !”

“Đây là tâm nguyện cuối cùng của muội, muội hi vọng đem thời gian còn lại để cầu phúc cho cha mẹ cùng ca ca, xin ca ca thành toàn.”

“Nhu nhi, ngươi có biết rằng làm như vậy sẽ làm chúng ta đau lòng không?”

“Đại ca, ngày muội còn sống trên đời này không nhiều lắm, cũng không muốn cưỡng cầu nữa. Chỉ có chuyện này, xin đại ca thành toàn.”

Nhìn thấy trong mắt nàng sự kiên quyết, Tô Minh biết rằng tất cả đã được định sẵn. Hắn đau lòng vì muội muội nhưng bất lực, không thể làm gì.