Chương 91
Những đồng nghiệp nam trong văn phòng đều nhìn tôi, ánh mắt đều tràn đầy d*c vọng, còn có người trực tiếp gửi tin nhắn cho tôi, hẹn một đêm.
Tôi nhìn đến mức không thể nhịn thêm nữa, leo lên bàn làm việc, cao cao tại thượng nhìn xuống miệng lưỡi của những con người này, “Ai còn lan truyền những thông tin bậy bạ về tôi, tôi sẽ dán ở tầng 1 của công ty, để cho mọi người cùng nhìn thấy. Tôi có cần phải dụ dỗ Trang Dật Thân không? Các người còn nói tôi gân gũi với Liêu Phàm, vậy Trang Dật Thần còn có thể đứng yên nhìn sao? Một tên đàn ông 3 phút có thể thoải mãn được một người phụ nữ như tôi sao?”
Cách tốt nhất để đả kích một người đàn ông, chính là chất vấn anh ta trước mặt mọi người!
Nếu thanh danh đã bị hắn làm ra như vậy, tôi còn sợ gì nữa.
“Chào Tổng giám đốc Liêu!” Đột nhiên có người chào to, tôi lập tức ngơ ra.
Dáng vẻ bạo lực này của tôi, không ngờ lại bị Liêu Phàm nhìn thấy, sao anh ta lại đến phòng của chúng tôi? Điện thoại của tôi cũng không hề nhận được tin nhắn từ anh ta, có lẽ anh ra đến bàn công việc, nhưng như thế cũng quá trùng hợp rồi.
Mất mặt đến cả nhà họ ngoại rồi, Trang Dật Thần từ trong văn phòng bước ra, dáng vẻ đằng đằng sát khí ấy chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Trên bàn làm việc, tôi không dám ngẩng đầu lên, mẹ kiếp đúng là xui xẻo!
“Xem ra quý công ty có không ít người thăm dò ánh mắt của tôi, tôi thích Lâm Tĩnh Văn, đây là một tin tức lớn sao? Tổng giám đốc Trang?” Liêu Phàm quay đầu hỏi Trang Dật Dương ở phía Sau.
Tôi thực sự đau đầu, một người, hai người rồi ba người đều tụ lại ở đây.
Trong chốc lát tôi đã mất mặt một cách triệt để.
“Trang Dật Thần, nếu không quản lý được phòng phát triển thì để người khác làm thay? Đều không cần làm việc nữa rồi đúng không, từng người từng người một?” Giọng nói của Trang Dật Dương không nghe ra được sự tức giận nhưng lại giống như một cây búa đang giáng xuống tim tôi.
Cũng đúng, anh ta căn bản không cần nói giúp tôi, tôi bị nhiều người phỉ báng như thế, anh ta sao có thể bảo vệ †ôi được?
“Anh, em muốn đuổi việc Lâm Tĩnh Văn, một mình cô ta đã phá tan cả cái phòng phát triển này!” Ánh mắt không phục của Trang Dật Thần là đối với Trang Dật Dương không phục.
“Tổng giám đốc Trang, tôi không đồng ý, dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi, tôi đã làm gì sai?” Tên tiểu nhân hèn hạ kia không ngờ lại muốn đuổi việc tôi, thực sự quá đáng hận.
Mặc kệ tình cảnh hiện tại khó coi nhường nào, nhưng tôi không thể vứt bỏ quyền lợi của mình, tôi đã hoàn thành được hợp đồng với Duyệt Hòa, dựa vào cái gì mà đòi đuổi tôi đi? Hơn nữa, rõ ràng là hắn ta vô lễ với tôi, nhưng những lời này tôi lại không thể hét lên trước mặt Liêu Phàm được.
Trong lòng tôi, Trang Dật Dương có thể là người nhà, những Liêu Phàm là người ngoài.
“Trang Dật Thần, ở công ty điều quan trọng nhất là chữ tín, lời đề nghị của cậu không được phê chuẩn, theo đúng lời hứa, thăng chức cho Lâm Tĩnh Văn!” Trang Dật Dương vừa nói xong, lòng tôi liên trấn tĩnh lại.
Gạt đi mối quan hệ cá nhân, Trang Dật Dương tuyệt đối là một ông chủ tốt, nếu không tập đoàn Trang Thị cũng không thể phát triển vượt bậc trong hai năm nay, ở điểm này, Trang Dật Thần không phải cái đỉnh gỉ.
“Tính Văn, tôi vừa mới cùng Tổng giám đốc Trang khen cô tài giỏi. Thật lòng xin lỗi, tôi đã mang đến phiền phức cho cô!” Liêu Phàm mỉm cười chúc mừng tôi, tôi khế gật đầu.