Yêu Không Thể Yêu

Chương 89




Chương 89

Liêu Phàm lôi tay kia của tôi, “Tổng giám đốc Trang, vừa rồi nghe nói hai người đã chia tay rồi, đối với phụ nữ vấn nên nhẹ nhàng một chút, tay của Tĩnh Văn đau đấy!”

Trang Dật Dương nghe anh ta nói như vậy, nhìn xuống bàn tay của tôi, mặc dù không lập tức buông ra nhưng lực đã giảm đi nhiều.

“Phụ nữ đều nói là thật nhưng trong lòng không có gì, hai người chúng tôi cãi vã là điều rất bình thường. Tổng giám đốc Liêu còn nhiều việc vậy nên đi trước đi!” Trang Dật Dương vòng tay lại, để tôi áp vào lòng anh ấy, ở cửa công ty, tôi không muốn làm lớn chuyện đến mức khó coi, nên không cố thoát ra.

Liều Phàm cười nói, “Tĩnh Văn, có việc gì thì gọi điện cho tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian!”

Nhìn thấy Liêu Phàm đi khỏi, tôi thở phào nhẹ nhốm, nếu làm loạn ở đây sẽ mất mặt như thế nào, tôi vẫn còn phải làm việc ở đây.

Liêu Phàm vừa đi, Trang Dật Dương lập tức buông tôi ra, “Tối qua vừa mới cãi nhau, hôm nay đã đi tìm hắn! Lâm Tĩnh Văn, cô thực sự quá coi thường tôi rồi!”

Tốc độ lất mặt của người đàn ông này quả là nhanh, tôi cười khẩy, “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi gặp ai cũng không Liêu quan đến anh, lẽ nào Tổng giám đốc Trang không nỡ rời xa tôi, yêu tôi đến vậy sao? Vẫn muốn tiếp tục dây dưa sao?”

“Cô vần nợ tôi một đứa con, đừng có nghĩ mình quá quan trọng. Liêu Phàm chẳng qua chỉ chơi đùa với cô thôi!” Trang Dật Dương nói một cách quái dị, có thế thấy anh ta rất khó chịu với Liêu Phàm.

Tôi không muốn để ý đến anh ta nữa, đi vào thang máy trước, anh ta chắc sẽ ngại không chen vào thang máy của nhân viên đâu.

Nhìn bản mắt khó coi của anh ta, lòng tôi vô cùng sung sướng và đắc ý.

Có thể làm anh ta ghen đúng là một chuyện vui lớn trong đời.

Vui đủ rồi, tôi phải nghĩ đến chuyện thuê nhà, nếu cứ ở khách sạn mãi, tôi căn bản không chống nổi đến đợt phát lương tháng sau. Chỉ có thể Liêu lạc lại với Tiêu Viện Viện, bảo cô ấy giúp tôi †ìm một căn nhà rẻ và an toàn, dù có nhỏ cũng được.

Nhưng tôi rất tiếc số tiền đó, thuê phòng gì cũng không được. Cuối cùng vẫn là Tiêu Viện Viện giúp tôi nghĩ cách, ở ghép, tức là ở cùng với cô ấy.

Tôi không từ chối, lập tức dọn đến ở. Bây giờ làm gì có quyên được kén chọn, có nơi để ở đã tốt lắm rồi.

“Cậu ở bên ông chủ còn có thể thảm hại như thế này sao?” Tiêu Viện Viện vừa nấu cơm vừa trêu chọc tôi.

Chút chuyện giữa tôi và Tiêu Viện Viện, hầu như ai cũng biết, Dương Thành lớn như vậy, Trang Dật Dương lại là cao phú soái cao cấp, bị một người phụ nữ đã li hôn như tôi câu được, biết bao người đều trông chờ chúng tôi chia tay.

“Thảm, tôi thảm đến phát khóc đây, nhìn bộ dạng này của tôi, liền biết đã bị người ta vứt bỏ rồi! Đưa cho cậu hai nghìn trước, tôi giữ lại một nghìn để ăn uống, tiền ứng lương tháng sau được phát sẽ đưa nốt cho cậu!” Chị em thân thiết vẫn phải tính toán rõ ràng, tôi đưa tiên cho Tiêu Viện Viện, nói rõ ràng, tránh việc để người ta thấy không thoải mái.

“Tôi vân không thể tin nổi cậu!

Người ở cùng tôi vừa dọn đi, coi như cậu may mắn đó, nếu không tôi thực sự không giúp nổi cậu!” Tiêu Viện Viện bước tới, nhận tiền đếm đếm rồi bỏ vào VÍ.