Yêu Không Thể Yêu

Chương 87




Chương 87

Trang Dật Dương bị tôi dọa tới mức hoảng loạn, vội vàng giải thích, “Tôi không hề nói em nhận tiền, số tiền đó đã được chuyển lại, tôi biết mài”

Chuyện mẹ tôi chuyển tiền lại, tôi không hề nói với anh ta, nhưng anh ta cũng biết, rõ ràng là có điều tra qua.

“Trang Dật Dương, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì nữa, vừa rồi con như tôi tặng cho anh, không cần trả tiền!” Tôi mặc quần áo, đeo túi lên trực rời đi. Lời nói này vừa mỉa mai tôi cũng vừa mỉa mai anh †a.

Quan hệ giữa chúng tôi, ngay từ đầu không phải anh ta dùng chi phiếu để bắt đầu sao?

Lần này coi như tôi tặng cho anh ta, hết lần này tới lần khác làm chuyện đê tiện, có thể dừng lại được rồi. Chỗ này là anh ta mua, cũng trả lại có anh ta, sổ đỏ tôi vứt thẳng lên giường.

Chiếc vòng tay Liêu Phàm tặng tôi, tôi sẽ mang theo, món đồ quý giá như vậy, tôi vân phải trả lại anh ta. Về phần tôi, cả người nghèo đến mức chỉ còn sót lại ba nghìn. Lúc đó vì để báo thù cho con trai, tất cả số tiền tôi có toàn bộ đều tiêu sạch rồi.

Chút tiền này, tôi chỉ có thể tìm một cái nhà nghỉ 198 ở lại, ngày mai nghĩ cách sau. Nếu không được thì đành mượn tiền mẹ tôi, mất mặt trước mẹ tôi không sợ.

Đến Dương Thành, tôi chính là thể lực của đàn ông cặn bã hay sao? Gặp hết người này đến người kia, ăn mỳ tôm gặm lạp xưởng hun khói, tôi nhất định phải lấy được đơn hàng từ Duyệt Hòa, như vậy chỉ riêng ăn phần trăm cũng được mấy vạn, có thể ăn thịt.

Dù có phải ngủ 3 tiếng, tôi vẫn đi làm đúng giờ! Chấm công xong liền đi gặp Trình Cương, đã chào hỏi trước với Liêu Phàm, cho dù Trình Cương có làm khó dễ tôi, đoan hàng này cuối cùng chắc vẫn sẽ là của tôi.

“Cô Lâm, hợp đồng có hai mục cần phải sửa, cô mang về điều chỉnh lại một chút, nếu không có vấn đề gì, chiều nay có thể đến ký hợp đồng!” Trình Cương không đợi tôi dò hỏi, liền chủ động đưa hợp đồng cho tôi, sau đó vạch ra.

Thái độ này so với lần trước tuyệt đối tốt hơn rất nhiều, tôi tất nhiên cũng cười cảm kích.

Liêu Phàm nhận được điện thoại của thư ký, trực tiếp tới đây tiếp tôi, Trình Cương báo cáo một chút về tiến trình của hợp đồng.

“Cái này trả lại cho anh, nó quý giá quá!” Tôi đến văn phòng của Liêu Phàm, việc đầu tiên là vội vàng lôi chiếc vòng tay ra. Nếu tối qua tôi biết nó đắt như thế, tôi nhất định sẽ không nhận!

Liêu Phàm nhìn thấy chiếc hộp, ngẩn người ra, sau đó bật cười, sau đó gọi vào bộ đàm, “Tiểu Trần, mang tất cả quà mà lần trước Tổng giám đốc Tề tặng đều mang vào đây!”

Trong chốc lát, thư ký của anh ta mang đến một cái hòm quà đặt trên mặt bàn, đều là vòng tay của nhãn hàng này.

Liêu Phàm mở vài hộp đưa cho tôi xem, “Cô gái này sao lại đề phòng như vậy chứ, tôi đã nói là quà mà khách hàng tặng rồi mà, còn có thể lừa cô sao? Chỗ này tổng cộng có mười mấy chiếc, cô đã tin chưa?”

Tôi có chút ngãi ngùng gãi gãi đầu, tự mình đa tình quả là có chút xấu hổ.