Yêu Không Thể Yêu

Chương 66




Chương 66

“Theo như ta biết, bố mẹ cháu cũng là có hôn ước, trên thương trường, hôn nhân không chỉ là tình cảm! Cháu phải nghĩ cho kỹ, nếu chúng ta tuyên bố hủy bỏ hôn ước này, vậy thì mọi thứ của nhà họ Trang sẽ không còn Liêu quan gì đến nhà họ Châu chúng tôi nữa!” Mẹ của Châu Tư Dĩnh cau mày, có chút không chấp nhận những gì Trang Dật Dương nói.

“Khâu Lâm, đã nhiều năm như vậy, cô quả nhiên vấn như xưa! Trong mắt cô hôn nhân vẫn là một cuộc giao dịch, chỉ cần có lợi ích là được!” Mẹ tôi đột nhiên gọi tên mẹ của Châu Tư Dĩnh, hơn nữa còn nói ra những lời như thế.

Khiến tôi nhận ra giữa họ thực sự có quen biết từ trước, hơn nữa còn có quá khứ không bình thường.

“Đúng là chị rồi, chị họ à, chị nên về nhà thăm bác trai đi, dù sao thì họ vẫn rất nhớ chị! Chị vừa mới đi đã hơn 20 năm rồi, đúng là không có trách nhiệm!”

Mẹ của Châu Tư Dĩnh – Khâu Lâm hoảng hốt một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Bà ta là mẹ của Lâm Tĩnh Văn, sao có thể là chị họ của mẹ được? Chẳng lẽ con và cô ta là chị em họ sao? Không thể nào?” Rõ ràng là Châu Tư Dĩnh không thể chấp nhận kết quả như vậy, tôi cũng thế.

Bố mẹ tôi đều là giáo viên ở một thành phố nhỏ, sao có thể dính líu đến bọn họ chứ?

Không thể nào!

“Câm mồm, phải gọi là bác gái! Cô Lâm là em họ con, những chuyện này, con phải xin lỗi đàng hoàng!” Khâu Lâm dạy dỗ Châu Tư Dĩnh, nhưng trong giọng điệu của bà ta lại lộ ra sự kiêu ngạo của người chiến thắng.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nhìn mẹ tôi, hy vọng bà ấy có thể giải thích.

Lúc này Trang Dật Dương cảm thấy vô cùng bối rối, “Hai bác gái, cháu ra ngoài trước, mọi người cứ nói chuyện đi!”

“Cháu không cần ra ngoài, bất kể cháu kết hôn với ai, những chuyện cũ này cháu cũng có tư cách để biết. Cũng đều là quan hệ họ hàng với chúng tôi, năm đó chồng sắp cưới của ta là Châu Diên Khánh, cuối cùng bọn họ kết hôn rồi. Ta thì bỏ nhà đi, cuối cùng lấy bố của Tĩnh Văn!” Mẹ tôi nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi tôi không cho rằng đây là sự thật.

“Cho nên bác mới bảo con gái bác đến cướp chồng chưa cưới của cháu sao? Bố cháu nói rằng đời này chỉ yêu mình mẹ cháu, không có bất cứ quan hệ gì với bác!” Châu Tư Dĩnh lớn tiếng gào lên, hoàn toàn không tim mọi thứ.

Tôi thực sự không ngờ, không ngờ mình và Châu Tư Dĩnh có có quan hệ máu mủ một chút như thế, có điều tôi sẽ không chấp nhận có một người chị họ độc ác như vậy. Chắn hẳn cô ta cũng như vậy, chẳng trách càng nhìn cô ta càng thấy đáng ghét, hóa ra là cùng một giuộc.

Trước giờ mẹ tôi trước mặt tôi chưa bao giờ nhắc đến gia đình của bà ấy, tôi lớn như vậy mà cũng không biết ông bà ngoại. Tất cả những điều này đều là do mẹ của Châu Tư Dĩnh làm hại mẹ tôi, vì vậy chúng tôi đã kéo dài ân oán của đời †rước.

“Tư Dĩnh, xin lỗi bác của con đi! Bác của con không thể cướp, con gái mà bác ấy dạy dỗ càng không thể cướp.

Khâu Hà, con gái chị không thể nào làm tình nhân được, đúng không?” Khâu Lâm nói một câu như đâm thẳng vào †im.

Tôi thấy mẹ tôi chống éo trước mặt mẹ con họ, chúng tôi không sai, người sai là bọn họ. Thế nhưng mẹ tôi không thét lên được những lời như vậy, thực chất bên trong bà ấy là kiêu ngạo có truyền thống, hiện giờ trong lòng mẹ tôi, Châu Tư Dĩnh cùng Trang Dật Dương mới là quang minh chính đại, còn tôi chỉ là người thứ ba.