Chương 63
Tôi càng khóc đến tê tâm Liêu phế, không ai có thể hiểu được lòng tôi lúc này. Một đứa con bị mẹ hận và ruồng bỏ, trong lòng cô độc nhường nào.
Khoảnh khắc này, lời nói của mẹ tôi tương đương với việc tha thứ cho tôi, hoàn toàn cho tôi một cuộc đời thứ hai.
Tôi không biết phải biểu đạt cảm xúc này như thế nào, chỉ biết khóc và khóc.
“Mẹ, chúng ta đến chỗ con đi, ở đây e là không tiện!” Tôi vẫn không tin vợ chồng nhà Trang Vân Đào, nếu bọn họ cài máy nghe lén ở đây thì làm sao nói chuyện được.
Mẹ tôi khẽ gật đầu, không cố ở lại đây. Tôi đã nói qua với Trang Dật Dương, anh ta lập tức sắp xếp người đưa mẹ con tôi về chung cư.
Căn hộ nhỏ này, sổ đỏ là tôi đứng tên, mới khiến tôi có cảm giác sở hữu.
Chỉ có ở đây, tôi mới cảm thấy bản thân mình được thả lòng hết cỡ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở cùng bọn họ?” Tôi sợ mẹ mình bị bọn họ lừa gạt, liền vội vàng hỏi rõ nguyên do sự tình.
“Tính Văn, đây chính là cái gọi là theo đuổi tình yêu của con sao? Bị thương hết lần này đến lần khác, cũng không có được sự chấp nhận của người khác! Con cũng mất rồi, tương đương với việc ông trời muốn hai đứa cạn duyên. Về nhà với mẹ, mẹ sẽ bồi bổ cho con. Con còn chưa ra cữ, chân đã thành ra thế này, cái người này sau này có cần nữa hay không?” Mẹ không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại chỉ quan tâ m đến sức khỏe của tôi.
Đây chính là tình yêu mà mẹ dành cho con, bà ấy cũng bắt đầu muốn tôi về nhà. Nếu không có chuyện trả thù cho con trai tôi, ngay lúc này tôi chắc chăn sẽ thu dọn đồ đạc, lập tức cùng mẹ tôi về nhà.
Nhưng bây giờ không được, những người đã hại chết con tôi, từng người từng người con đang sống rất tốt, tôi làm sao có thể đi được?
Mẹ, bây giờ con rất khó để giải thích với mẹ, nhưng con không thể trở về. Mẹ ở lại Dương Thành có được không?” Tôi hy vọng mẹ có thể ở bên tôi nhiều hơn, nhưng những chuyên này lại không có cách nào giải thích được.
“Nhà họ Trang đã thể hiện rõ ràng là không muốn có đứa con dâu như con, vì con phá mà đám cưới của vợ chồng nó đã không thành. Tĩnh Văn, chúng ta không thể làm những chuyện như thế được, về nhà với mẹ! Sau này tìm một người độc thân, dù cho phần đời con lại con không kết hôn nữa, mẹ cũng sẽ không ép con! Số tiền lần trước cũng là họ chuyển đến, con bắt mẹ hoàn lại là đúng rồi!” Mẹ tôi tận tình khuyên nhủ, những lời bà ấy nói ra càng làm tôi cảm động.
Tôi suýt thì đồng ý, nếu không nhắc đến chuyện số tiền lần trước, không chứng tôi đã đồng ý rồi.
Nhưng chính vì số tiên này, Trang Dật Dương mới hoàn toàn không tin tôi, dẫn đến về sau tôi không thể gặp được anh ta để cứu con trai tôi.
Nếu không anh ta sao có thể không cứu con mình, tôi không thể rời đi như vậy, để con trai tôi phải ôm hận dưới suối vàng.
“Mẹ, họ sẽ không kết hôn, anh ấy độc thân! Mẹ đừng khăng khăng như vậy!” Lời giải thích của tôi còn chưa nói dứt câu, đã bị mẹ tôi tát một cái.
Mẹ tôi tức giận tới mức lắp bắp, “Có phải con muốn bố của con dưới suối vàng cũng không được yên ổn? Chúng ta có thể nghèo nhưng không thể làm ra những chuyện trái với đạo đức!”
Tôi che mắt, lập tức nhào đến bà ấy, nói hết những chuyện của con tôi, bọn họ đã hại chết con tôi, tôi làm sao có thể đi như vậy được.