Yêu Không Thể Yêu

Chương 62




Chương 62

Tôi nói cái này dễ nghe một chút thì là thư kỳ đời sống, khó nghe thì là kẻ rảnh rồi.

Trang Dật Dương chẳng qua chỉ vì không muốn tôi gây họa, nên mới để tôi đến tập đoàn Trang Thị giết thời gian.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm động đến phát khóc, cho rằng những gì anh †a làm đều là vì yêu thương, quan tâm đến tôi.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cho rằng anh ta đang chuộc lỗi, thực chất mà nói, không phải là người xấu, chỉ như vậy mà thôi.

Ở đây còn có một cô bé chuyên môn giúp tôi giải quyết những vấn đề trong cuộc sống, vì dù sao cũng không thể đem theo chị Mai Tử đến cống ty được.

Trong lúc buồn chán, tôi lại càng nhớ con trai mình, đầu tôi nhớ nó đến phát điên. Mỗi lần nghĩ đến, lòng thù hận với những con người này lại tăng thêm một phần.

Người đầu tiên đến kiếm chuyện với tôi, không phải Châu Tư Dĩnh, cũng không phải Trang Dật Thần, mà lại là Trang Vân Đào.

Vì Trang Dật Dương đang họp nên tôi trực tiếp bị đẩy cả người lẫn xe lăn đi.

Ở văn phòng của Trang Vân Đào, còn có phu nhân Trang – Trần Lễ Nhã, hai người bọn họ nhìn tôi mỉm cười, lẽ nào không phải nên thù hận và căm ghét hay sao?

Tôi vô thức nâng cao cảnh giác, sẽ không ngu ngốc tin lời người khác nữa, chờ đợi bọn họ mở lời.

“Cô Lâm, không cần căng thẳng vậy đâu, chúng ta cũng coi như quen biết cả rồi. Hôm nay gọi cô tới, chủ yếu là có người muốn gặp cô!” Trang Vân Đào càng khách sáo, tôi lại càng muốn rời khỏi đây.

Hai người bọn họ môi lần gặp tôi đều mở mồm xúc phạm, bây giờ lại khác thường như vậy, chắc chắn phải có gì đó mờ ám.

“Giám đốc Trang, ông cứ vào thẳng vấn đề đi!” Đây là ở công ty, chắc bọn họ cũng sẽ không làm ra những chuyện khác người đâu, tôi vân rất kháng cự với những hành vi bạo lực của người nhà họ.

Phu nhân Trang – Trần Lệ Mĩ lại đi vào căn phòng bên cạnh, “Chị ạ, sao chị còn không ra! Dù nói thế nào thì vẫn là mẹ con ruột, không có gì mà phải thù hận cải”

Tôi nghe xong, cả người cứng đờ lại, mẹ con ruột là ý gì? Lẽ nào bọn họ đã †ìm được mẹ tôi, rồi hôm nay đưa bà ấy tới đây?

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn phòng bên cạnh, tay đều đang run rẩy, trong lòng lại sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ tôi.

Sống 25 năm trên đời, tôi chưa đem lại được vinh quang cho bố mẹ mình, chỉ khiến họ thất vọng hết lần này đến lần khác.

Bây giờ bố tôi đã mất rồi, chỉ còn lại một mình mẹ tôi, tôi cũng không ở bên cạnh bà để tận hiếu. Bà ấy luôn hận tôi, không muốn gặp tôi, tất cả là lỗi của tôi.

“Cô không cần nghi ngờ, chúng tôi không có khả năng đem tới một người mẹ giả mạo cho cô đâu, mẹ con cô cứ từ từ nói chuyện!” Trang Vân Đào nói xong liền rời đi trước.

Trân Lệ Nhã dìu mẹ tôi ra, rót nước cho chúng tôi rôi cũng rời đi.

Mẹ tôi dường như già thêm cả chục tuổi, mái tóc đã muối tiêu, bà ấy còn chưa đến 50 tuổi mà nhìn như hơn 60 tuổi rồi.

“Mẹ!” Tôi nghẹn ngào mở lời, nước mắt không ngừng rơi xuống!

Nửa năm rồi, cuối cùng mẹ cũng chịu gặp tôi, đây có nghĩa là tha thứ rồi sao? Tôi cũng không dám hỏi, tôi sợ bà ấy sẽ nói là không phải.

“Con là một đứa trẻ ngốc, đứa trẻ ngốc!” Không đợi tôi nói, mẹ tôi ôm lấy tôi và khóc.