Chương 53
Cho đến tận khi xuất viện tôi đều không muốn gặp Trang Dật Dương, chỉ cần anh ta tới tôi đều bắt chị Mai Tử đuổi anh ta đi.
Việc đầu tiên sau khi ra viện đó là đi thăm con trai tôi.
Bức ảnh trên bia mộ làm tôi cảm thấy như Tiểu Thiên vẫn còn sống.
Lần này tôi không khóc, mà ngồi ở đó, dựa vào bia mộ, như thể đang ở cùng con.
Trang Dật Dương luôn đứng một bên, không dám lên tiếng.
Cho đến khi mặt trời lặn ở phía Tây, trời dần dần tối, tôi từ chối sự giúp đỡ của Trang Dật Dương, tự mình bò lên xe lăn.
“Cùng tôi về nhà họ Trang đi!” Trang Dật Dương đột nhiên nói ra lời đề nghị như vậy khiến tôi ngạc nhiên.
Nhưng tôi từ chối, bây giờ tôi và nhà họ Trang còn có quan hệ gì nữa sao?
Tôi tự mình xoay bánh xe lăn đi vào trong nghĩa trang, không một chút sợ hãi, Trang Dật Dương theo sau tôi, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng.
Hà tất phải như vậy? Anh ta sao phải giả bộ đối xử tốt với tôi, luôn ở bên tôi chứ?
Hiện giờ tôi không còn bất cứ giá trị nào, trong bụng càng không có dòng dõi nhà họ Trang của anh ta. Một người mất tất cả như tôi, anh ta đang cố gắng làm gì? Ngàn vàn lần đừng nói yêu tôi một cách giả tạo.
“Bước vào nhà họ Trang, cô mới có thể báo thù được!” Trang Dật Dương đột nhiên nói ra lời nói như thế khiến cho tôi dừng lại.
Trả thù, tôi đương nhiên phải trả thù, Châu Tư Dĩnh, Trang Dật Thần, Trang Dật Dương, bọn họ ai cũng không thể thoát khỏi.
“Tôi muốn tất cả các người phải đi cùng với con tôi, bao gồm cả anh, anh vân dám để tôi đến ở sao?” Tôi lạnh lùng nói, lúc này dù anh ta có làm gì cũng không thể bù đắp nổi, đều không thể đổi lại được mạng sống của con trai tôi.
Trang Dật Dương không trả lời tôi, mà lập tức bế tôi lên xe vê nhà họ Trang.
Được thôi, đây là lựa chọn của anh †a, vậy tôi ngược lại phải xem xem, rốt cuộc phải khó khăn thế nào mới đối phó được với những con rắn độc nhà họ Trang.
Trang Dật Dương đưa tôi bước vào cửa, trên đường đi những người giúp việc nhìn thấy chúng tôi đều vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ là tôi sẽ đến.
Tôi bây giờ trở thành nhân vật có tiếng ở Dương Thành, dựa vào sức của mình khiến cho cuộc hôn nhân giữa nhà họ Trang và nhà họ Châu bị hủy.
Trang Dật Dương ở đám cưới bị tôi lôi đi, coi như một cái tát thật mạnh vào nhà họ Châu và Châu Tư Dĩnh.
Trang Vân Đào nhìn thấy tôi như thể thấy ma quỷ, lớn tiếng nói với Trang Dật Dương, “Nghịch tử, mày đưa nó về đây làm gì?”
“Ông nội, cô ấy sẽ sống cùng cháu, khi cháu đi làm, ông hãy để người giúp việc tốn sức một chút!” Trang Dật Dương phờ lờ Trang Vân Đào và trực tiếp nói chuyện với ông nội.
Ông nội còn chưa mở lời, phu nhân Trang đã thì thâm: “Cô ta như thế này xem như chưa ra cữ nhỉ!”