Yêu Không Thể Yêu

Chương 49




Chương 49

Châu Tư Dĩnh vô cùng xinh đẹp, đẹp tới nỗi tôi không nhịn được mà sờ lên khuôn mặt kiêu ngạo của mình.

Một người phụ nữ 28 tuổi, quả nhiên biến thành cảm giác như 18 tuổi, người khác đám cưới đều trang điểm đậm, cô ta lại trang điểm rất nhạt.

Người khác đều mặc váy cưới đuôi dài khảm kim cương, cô ta lại mặc chiếc váy đuôi cá khiêm tốn.

Trang Dật Dương chắc chắn thích kiểu này, thời gian dài ở bên anh ta, anh †a bị thu hút với vẻ đẹp thuần khiết của phụ nữ.

Thứ thu hút ánh mắt mọi người nhất là sợi dây chuyên kim cương Taylor Burton trên cổ của Châu Tư Dĩnh, viên kim cương 68 carat khiến cho mọi người thấy được sự giàu có của nhà họ Châu và nhà họ Trang.

Viên kim cương tượng trưng cho câu chuyện tình yêu này thu hút sự ngưỡng mộ của vô số người có mặt tại đó.

Nhân cưới của họ được Châu Tư Dĩnh tự thiết kế, chiếc nhãn kim cương tượng trưng cho sự bền lâu của họ.

Hôn lễ này nếu không có tôi chắc sẽ kết thúc rất hoàn hảo.

“Ngài Trang Dật Dương, ngài có đồng ý lấy cô Châu Tư Dĩnh làm vợ, bất kể khi cô ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói, một lòng chung thủy với cô ấy đến khi rời khỏi thế giới này không?” Chủ hôn bắt đầu hỏi Trang Dật Dương.

Trang Dật Dương đứng đó, ngập ngừng vài giây, đối diện với Châu Tư Dĩnh và bắt đầu trở nên căng thẳng.

Ngay khi anh ta chuẩn bị mở lời, tôi tháo kính râm xuống, mở mũ ra và hét lên, “Tôi không đồng ý!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi cầm loa lên và hét lên lần nữa: “Tôi không đồng ý!”

Kiểu trang điểm đặc biệt của tôi khiến những người ngồi cùng bàn với tôi sợ hãi dẹp sang một bên.

Tiền giấy bắt đầu được tung lên bầu trời, nhạc đám cưới đều được thay băng nhạc đám ma, vòng hoa thay thế cho hoa tươi.

Đội khóc đám ma tôi thuê đến xé quần áo trên người, từng người từng người mặc đồ trắng, quỳ xuống rồi bắt đầu khóc.

Một loạt những thay đổi được hoàn thành chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Ánh đèn chớp của phóng viên “lách tách” vang lên, tất cả mọi người đều không ngờ sẽ cớ người đến phá đám cưới.

‘Lâm Tĩnh Văn, cô đang làm gì vậy?”

Trang Dật Thần lao đến định đẩy tôi ra ngoài, biếu hiện còn nôn nóng hơn cả cô dâu chú rể.

Thật là hiếm có khi Trang Dật Thần còn có thể gọi tên của tôi một cách chính xác!

Lúc này tôi ôm chặt chiếc hộp trong tay, gây như bộ xương và cười vui Sướng vô cùng!

Tôi làm đám tang cho con trai tôi, thế nào? Sợ rồi à?” Tôi cố ý cười lên, đôi môi nhuốm máu bị tôi cắn, những giọt máu lăn xuống đất.

Lúc này trong mắt mọi người, tôi như một con ác quỷ đến từ địa ngục.