Yêu Không Thể Yêu

Chương 27




Chương 27

“Tôi không nhớ có người thân là bài”

Giọng Trang Dật Dương từ phía sau truyền đến, khiến tôi bông chốc có người để dựa vào, chỉ cân có anh ta ở đây, đứa bé sẽ không sao nữa rồi.

Bà Trang nhìn thấy Trang Dật Dương, sắc mặt bà ta càng thêm khó coi, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà Trang Dật Dương lại khiến bà ta không còn đường lui.

“Ta đến đây là theo lệnh của bố con, †a đã điều tra qua về cô ta, cô ta có thai trước khi li hôn, đứa bé này có thể không phải là của con!” Bà Trang chỉ chỉ bụng tôi, khinh thường nói.

Trang Dật Dương không để ý đến lời của bà ta, anh ta bảo y tá nhanh chóng băng bó vết thương cho tôi. Sau khi anh †a chắc chắn tôi không bị làm sao, anh †a mới quay người lại nói với bà Trang: “Vậy thì nhờ bà nói với bố tôi, con tôi, tôi có thể nhận ra được, còn ông ta thì sao?” Sau đó anh ta kéo tôi rời khỏi bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, bỗng nhiên tôi dừng lại, tôi không chắc chắn cảm nhận lại một lân nữa, là thật, tất cả đều là thật.

Giọng Trang Dật Dương từ phía sau truyền đến, khiến tôi bông chốc có người để dựa vào, chỉ cân có anh ta ở đây, đứa bé sẽ không sao nữa rồi.

Bà Trang nhìn thấy Trang Dật Dương, sắc mặt bà ta càng thêm khó coi, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà Trang Dật Dương lại khiến bà ta không còn đường lui.

“Ta đến đây là theo lệnh của bố con, †a đã điều tra qua về cô ta, cô ta có thai trước khi li hôn, đứa bé này có thể không phải là của con!” Bà Trang chỉ chỉ bụng tôi, khinh thường nói.

Trang Dật Dương không để ý đến lời của bà ta, anh ta bảo y tá nhanh chóng băng bó vết thương cho tôi. Sau khi anh †a chắc chắn tôi không bị làm sao, anh †a mới quay người lại nói với bà Trang: “Vậy thì nhờ bà nói với bố tôi, con tôi, tôi có thể nhận ra được, còn ông ta thì sao?” Sau đó anh ta kéo tôi rời khỏi bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, bỗng nhiên tôi dừng lại, tôi không chắc chắn cảm nhận lại một lân nữa, là thật, tất cả đều là thật.

Đứa bé động đậy khiến tôi và Trang Dật Dương cả chặng đường đều vô cùng vui vẻ!

Trên xe, anh ta liên tục giơ tay ra xoa xoa bụng tôi, lần đầu tiên anh ta cười nụ cười thuần khiết như vậy.

Nhưng thằng nhóc này chỉ động đậy một lát lúc nấy, sau đó không hề di chuyển gì nữa.

“Hôm nay cô làm đúng lắm, bất kể là ai đều không được làm hại con của tôi.” Trang Dật Dương vô cùng tán thành hành động hôm nay của tôi, ánh mắt của anh ta càng thêm chân thành, chứ không còn giống như lúc trước, ánh mắt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra vô cùng xa cách.

Tôi cảm nhận rõ ràng, sau khi chuyện này xảy ra, cách anh ta đối xử với tôi đã có thay đổi. Anh ta chủ động quan tâm vết thương trên cổ của tôi, thậm chí còn mang cho tôi những đồ dùng con gái thích nữa.

Anh ta đã mang đến cho cuộc sống buồn khổ của tôi rất nhiều những điều ngạc nhiên nho nhỏ. Tôi càng ngày càng ỷ lại vào anh ta. Chỉ cần một ngày không gặp anh ta, tôi sẽ nhớ nhung, lúc anh ta đi công tác, tôi sẽ lo lắng. Cảm giác này là thích, là tình yêu.

Bất giác tôi đã đắm chìm vào tình yêu này, tôi biết rõ yêu người đàn ông này không khác gì thiêu thân chui đầu vào lửa, nhưng lúc nào tôi cũng bị anh ta hấp dẫn.

Mấy ngày liền Trang Dật Dương không trở về, anh ta gọi điện thoại nói Châu Tư Dĩnh vê Dương Thành, vì thế anh ta phải ở bên cô ấy.

Anh ta ở bên vợ chưa cưới, người thứ ba như tôi đương nhiên phải giấu đi không cho gặp ai rồi.