Chương 227
Mẹ tôi dìu lấy tôi, lần này không ngăn cản tôi nữa. Con tôi năm trong ngăn tủ lạnh lẽo, vết máu trên mặt, trên người nó đều được tôi lau rửa sạch sẽ.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nó sẽ không bao giờ cười với tôi nữa, sẽ không còn gọi mẹ, không còn khóc nữa. Tôi thay quần áo cho con bé xong, không thể đứng vững được nữa, mẹ tôi và Tiểu Tú đỡ tôi về lại phòng bệnh.
Tôi không đồng ý hỏa táng con bé ngay bây giờ. Châu Tư Dĩnh nhất định phải bị xử tử và hành quyết ngay lập tức, nếu không tôi sẽ không cho hỏa táng con bé, nó sẽ chết không nhắm được mắt.
Lần livestream này, mọi thứ cô ta làm, mặc dù không có hình ảnh nhưng toàn bộ âm thanh đã được ghi lại.
Không không quan tâm bản thân mặc nội y trong đó. Ngoài Dương Thành, mọi người đều đã nhìn thấy rồi, không cần phải quan tâm điều này, tôi chỉ quan tâm có trả thù được hay không mà thôi.
Tôi vân chưa gặp lại Dạ Dương, anh ấy đã đến rất nhiều lân nhưng tôi đều không muốn gặp, có một lần anh ấy cố xông vào, tôi liền cầm dao kề vào cổ ngay tại chỗ, nếu anh ấy dám lại gần thì tôi cũng dám tự sát.
Là chuyện của anh ấy và Châu Tư Dĩnh khiến cho hai đứa con của tôi đều mất mạng. Tim tôi đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Cho dù anh ấy lao vào để cứu tôi và con, nhưng vì anh ấy mà Châu Tư Dĩnh đã làm chết con gái tôi, ngay trước mặt tôi bị ném xuống mà chết. Cảnh tượng này còn khiến tôi đau lòng hơn cả khi tôi rút bình dưỡng khí của Tiểu Thiên.
Hai đứa con của tôi đều chết trước mặt tôi, rốt cuộc tôi đã làm gì sao? Sao lại trừng phạt tôi như vậy, nếu vì tôi tham lam yêu người đàn ông này, vậy thì bây giờ tôi trả lại anh ấy, có thể trả lại con gái cho tôi không?
Tôi ôm mặt gào khóc, không ai có thể hiểu được nôi đau của tôi lúc này, thức một đêm tóc đã bạc trắng.
Tôi nhìn mình trong gương, tóc bạc trăng, hai mắt đờ đân, quầng mắt sưng to, môi khô nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, đây đúng là ma nữ!
Đợi kẻ thù chết đi, tôi sẽ đi theo hai đứa con, có tôi ở thiên đường bảo vệ chúng, chúng sẽ không phải sợ nữa.
“Tĩnh Văn!” Bát canh gà trong tay mẹ tôi rơi thẳng xuống đất, nhìn thấy bộ dạng của tôi, mẹ tôi không dám tin mà bật khóc, sau đó gọi bác sĩ đến. Bác sĩ cũng không giải thích được tại sao tóc tôi lại bạc trắng chỉ sau một đêm, chỉ có thể cho rằng vì quá đau lòng.
Chuyện của tôi cả bệnh viện ai cũng biết, tôi không biết bên ngoài tin đồn và tin tức đã lan truyền đến đây, tôi chỉ chấp nhận lời phỏng vấn của một đài, để họ giúp tôi truyền đạt một yêu cầu duy nhất, đó là tử hình Châu Tư Dĩnh.
Trên mạng ngày căng có nhiều người bắt đầu giúp đỡ tôi, vụ án như vậy nếu như không thể tử hình hung thủ, vậy thì tôn nghiêm pháp luật của quốc gia ở đâu? Nếu dung túng cho hung thủ, vậy chỉ càng làm nhiều người bị hại hơn.
Vụ án trước đó của Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Thần cũng bị lôi ra nói, lúc này đã xuất hiện một nhân chứng mới, chứng minh lúc đầu chính Châu Tư Dĩnh đã mua virus, tiếc là, mọi thứ đã quá muộn.
Nếu người này có thể xuất hiện sớm hơn, vậy thì Châu Tư Dĩnh sẽ phải ngôi tù và không hại con tôi được. Vì thế tôi không hề biết ơn nhân chứng này chút nào, ngược lại còn hận người đó, hận rằng tại sao không thể xuất hiện sớm hơn.
Tôi sống chỉ để chứng kiến cái chết của Châu Tư Dĩnh, nếu pháp luật không thể làm cho cô ta chết, tôi sẽ chết cùng cô ta.