Chương 216
Chỉ cần con sống, dù trong hình hài nào mẹ cũng chấp nhận.
Chờ đợi phẫu thuật là một cực hình đối với tôi, hết đợi bố tôi, đợi Dạ Dương, bây giờ lại đợi con gái mình. Tôi có một nỗi sợ vô hình với bệnh viện, đời này tôi nhất định phải làm nhiều việc tốt, xin ông trời đừng mang tai họa đến cho những người thân yêu của tôi thêm lần nào nữa.
Ca phẫu thuật kéo dài từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, vẫn chưa ra, tôi dựa vào người Dạ Dương, khóc hết nước mắt.
“Em phải khỏe, đợi Quả Quả ra còn phải cho con bú!” Dạ Dương bưng bát tổ yến sào lên cho tôi, tôi uống vài ngụm đã không muốn uống nữa, nhưng nghe đến đây lại bắt đầu uống thêm vài ngụm nữa.
5 rưỡi chiều, cuối cùng con bé cũng được đẩy ra từ phòng phầu thuật, nhìn gương mặt nhẹ nhõm của bác sĩ, tảng đá nặng trong lòng tôi mới được gỡ bỏ.
Thấy Dạ Dương nói chuyện với bác sĩ, tôi lén nhìn con bé, khi đến phòng chăm sóc đặc biết ICU, tôi kiên quyết muốn ở lại bên cạnh con bé, bác sĩ cũng cân nhắc đến trường hợp nếu con bé tỉnh lại cần mẹ dỗ, nên đã cho tôi thay đồ vào bên trong.
Một lúc sau, Dạ Dương cũng vào, tôi nhìn hai mắt anh ấy đỏ hoa, có lẽ vừa khóc xong, nhưng ở đây, anh ấy chính là chỗ dựa của mẹ con tôi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
“Anh về nghỉ ngơi chút đi, em ở lại với con!” Công ty, con cái, gia đình, ba thứ đều bận rộn, anh ấy đúng là một vị thần, anh ấy cũng biết mệt, tôi thương con, tất nhiên cũng thương cả anh ấy.
“Đợi đến lúc Quả Quả tỉnh lại thì anh đi, em chợp mắt chút đi, lúc nào con tỉnh, anh gọi em!” Dạ Dương ra hiệu bảo tôi lên giường bên cạnh ngủ, ở đây anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Từ đêm qua tôi đã bắt đầu lo lắng, chính xác là không sao ngủ được, bây giờ mệt rã rời, nếu Dạ Dương đã trông ở đây, tôi đương nhiên yên tâm, năm xuống giường, chưa đến năm phút tôi đã ngủ thiếp đi.
Đến khi tôi tỉnh lại thì Quả Quả cũng tỉnh rồi, nhưng tạm thời không thể cho bú, vẫn phải đợi thêm vài tiếng nữa.
Lúc này Dạ Dương mới trở về xử lý công việc, ở đây cách một tiếng có y tá đến một lần, anh ấy đi cũng yên tâm.
Mấy ngày sau, anh ấy chạy đi chạy lại hai nơi, con bé hồi phục đúng là kỳ tích.
Ba ngày sau được chuyển đến phòng bệnh thông thường, lúc này mẹ tôi mới biết tin vội chạy đến, vô cùng oán trách chúng tôi, thực ra tôi cũng sợ mẹ phải lo lắng theo.
Con bé nửa tháng sau có thể ra viện, mẹ tôi đối xử với Dạ Dương giống như con trai ruột, đổi phương pháp làm những món ngon bồi bổ sức khỏe cho anh ấy, hiến nhiều máu như vậy, còn bận tối mặt tối mũi, có thể không mệt sao?
Tiểu Tú làm tốt đến đâu cũng không bằng tâm ý của mẹ vợi Đám cưới của tôi và Dạ Dương, anh ấy muốn làm lớn, nhưng tôi thấy không cần thiết, mời vời người bạn thân thiết là được rồi. Bây giờ anh ấy không còn là cậu chủ của tập đoàn Trang Thị nữa, chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ mà thôi.
Sau này còn phải tốn một đống tiền cho con, mà công ty cũng cần phát triển, vì thể ở khoản này có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Nhưng Dạ Dương không đồng ý, anh ấy không muốn làm tôi tủi thân trong đám cưới, cũng không muốn để mọi người nghĩ rằng, sau khi rời khỏi nhà họ Trang, đến đám cưới cũng không tổ chức nổi.
Vì vậy tôi chỉ có thể nghe theo anh ấy, chỉ riêng váy cưới đã tốn năm triệu tệ, khiến tôi vô cùng xót xa. Tôi cảm thấy mấy bộ váy cưới vài vạn lúc chụp ảnh cưới đã tốt lắm rồi, hoàn toàn không cần tiêu tốn đến như vậy.
Có điều, khoảnh khắc thử chiếc váy cưới này, tôi thực sự thấy mình như công chúa, nhìn bản thân trong gương, vừa mừng lại vừa xót xa, chiếc váy vừa được mang đến này, đắt như thết Đắt đến nhức răng, lúc đầu tôi đi tìm Trang Dật Dương, chỉ vì mười lăm triệu, bộ váy này đã ăn đứt 1/3, phí điều trị cho con là ba mươi triệu, băng 1/6, tính kiểu gì tôi cũng thấy quá đắt đỏ.
“Dạ Dương, có thể đổi được không?