Chương 215
Còn về phần Trang Vân Đào, đứa con trai khó ưa trở thành em trai, mặc dù bị cắm sừng bao nhiêu năm như vậy, nhưng đổi lại được số cổ phần và tài sản trong tay ông Trang, ông ta vẫn lời.
Vì thế, hoàn toàn không so đo với hành vi của ông Trang, một đám tang hoành tráng, để cho người đời tán thưởng một câu là con trai tốt.
Dạ Dương đổi tên con gái thành Dạ Ân Hữu, sáng hay tối cũng phải gặp con gái mới yên tâm làm việc, một phát trở thành người bố mạnh mẽ và ấm áp nhất, tôi đều phải đứng sang một bên.
Thỉnh thoảng tắm rửa, thay tã, thay quần áo cho con gái giống như những người bố khác, xem nó như bảo bối ở trong tim.
Mẹ tôi mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể nhưng biết anh ấy đã từ bỏ nhà họ Trang, ngược lại còn vui thay cho tôi, sau này không bị bố mẹ chồng làm khó dễ, không còn quy củ của đại gia tộc, chỉ còn những ngày tháng của vợ chồng trẻ, còn tiền nhiều hay ít, tôi và mẹ tôi vốn dĩ cùng một suy nghĩ, hoàn toàn không quan trọng.
Theo ý của Dạ Dương, sẽ làm cuộc phẫu thuật đầu tiên cho Quả Quả trước đám cưới của chúng tôi, anh ấy lấy trước 200ml máu, đợi giữa tháng tư lại lấy tiếp 400ml, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Những điều này đều là anh ấy chủ động quyết định, tôi hoàn toàn không giục, anh ấy sợ tôi lo cho anh ấy, mỗi sang đều dành ra nửa tiếng để chạy bộ để giữ sức khỏe, hoàn toàn bước vào cuộc lối sống của người có tuổi, khác hẳn với cuộc sống trước đây.
Anh ấy chỉ suy sụp hai ngày hôm ấy, sau đó mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, tôi ngoài việc chăm con, cũng giúp anh ấy xử lý chút việc ở công ty để anh ấy nghỉ ngơi thêm một chút. Quá trình dốc sức làm vô cùng mệt mỏi, trước đây dựa vào nhà họ Trang, có thể kén chọn dự án, bây giờ phải chạy theo các dự án để làm.
Một dự án nhỏ cũng phải trải qua nhiều lần mặc cả, thậm chí còn bị cho leo cây. Không ngờ Dạ Dương đều có thể chống nổi, hoàn toàn không hề tức giận, ngược lại còn nói cho tôi nghe như kể chuyện cười, đồng thời còn khen tôi làm rất tốt hồi còn ở Dương Thụy.
Trước đây việc ở tập đoàn Trang Thị, tôi không xen vào dù chỉ một cây, đẳng cấp quá cao. Còn bây giờ, tôi cùng có thể góp ý với anh ấy, thậm chí cùng anh đi ra ngoài làm ăn, đối phó với những tiểu thương, chắc chắn tôi có nhiều kinh nghiệm hơn anh ấy.
Tình cảm của chúng tôi đột nhiên tăng lên trong sự hỗ trợ lẫn nhau như thế này, trong lòng tôi đã coi anh ấy là chồng. Anh ấy chưa từng che giấu tham vọng mua lại tập đoàn Trang Thị, nhưng không cho tôi nhắc đến nhà họ Trang.
Tôi ôm Quả Quả, trong lòng có chút hoang mang, không biết cuối con đường phía trước sẽ như thế nào, đối với con bé, cuộc phẫu thuật là lối thoát duy nhất, nhưng nếu phẫu thuật thất bại, nó sẽ phải rời xa thế giới này.
Con bé bảy tháng tuổi, rủi ro cuộc phẫu thuật đã tăng lên 50%, tôi cố gắng đùa cho con bé cười, không dám đỏ mắt trước mặt nó, nó đã bắt đầu hiểu chuyện rồi, cũng đã biết gọi mẹ.
Tôi luôn cảm thấy con bé phát triển như những đứa trẻ bình thường khác.
Vốn dĩ những đứa trẻ bị bại não, phát triển ngôn ngữ sẽ khá muộn, nhưng Quả Quả nhà tôi vẫn ổn, có lẽ là vì người làm bố làm mẹ như chúng tôi luôn ở bên con bé suốt thời gian qua.
Trước khi phẫu thuật, con bé còn phải làm kiểm tra toàn thân, may là kết quả cũng không tệ. Các bác sĩ đều cho rằn đã đặt được đến tiêu chuẩn để làm phẫu thuật, nhưng phải ký một đống thông báo, tay tôi run rẩy, cuối cùng vẫn là Dạ Dương đi ký.
Tôi thấy con mình bị đẩy vào phòng phầu thuật, không nén được dựa vào vai Dạ Dương khóc, anh ấy võ lưng tôi, “Quả Quả sẽ không sao cả, chúng ta ở đây đợi nó, nó sẽ cảm nhận được!”
Con gái yêu quý của mẹ, cầu xin con, cầu xin con nhất định phải sống.