Chương 207
Vì con bé, ai trong chúng tôi cũng không được phép ốm, phải thật khỏe mạnh. Trước khi Trang Dật Dương về, tôi đã đặc biệt hỏi bác sĩ những loại thuốc mà anh ấy dùng, nếu động vào con bé có ảnh hưởng gì không? Bác sĩ trả lời chắc chắn rằng không sao cả tôi mới dám để anh ấy về nhà.
Màn câu hôn nhanh chóng được đăng tải lên mạng, hơn nữa còn gây xôn xao. Ban đầu là chúc phúc, trong hoạn nạn gặp được chân tình, nhưng nhanh chóng có người truyền ra răng tôi là tình nhân, đồng thời đăng hình đám cưới của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh lên.
Lời chúc phúc liền biến thành nhục mạ, có người ở dưới mắng tôi, mắng con tôi. Xã hội này, anh hùng bàn phím vân luôn chống đối kẻ thứ ba.
Nhưng tôi không phải kẻ thứ ba, cũng không cho phép bọn họ mắng chửi con tôi như thế. Tôi không chịu nổi lên mạng đáp trả, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra, nếu tôi muốn đáp trả, vậy thì những lời còn khó nghe hơn sẽ đến. Thậm chỉ số điện thoại của tôi còn bị người ta làm lộ ra ngoài.
Nơi chúng tôi ở cũng bị bại lộ. Có những kẻ rảnh rồi đã chạy đến bên ngoài nhà chúng tôi chụp ảnh rồi đăng lên. Còn có người tung ra những bức ảnh của tôi với Dương Thụy từ hồi sinh viên, vân vân.
Sự phản bội của Dương Thụy, dường như cũng bị tẩy trắng, tôi trở thành kẻ chê nghèo yêu giàu. Có thể nói, tất cả những lời lẽ ác độc nhất đều hướng đến tôi, quá khứ của tôi đều bị lôi ra nhai đi nhai lại.
Tôi khóa máy, không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào nữa, chặn cũng không thể chặn hết, có người gọi điện hù dọa tôi, tin nhắn điện thoại liên tục dồn dập khiến tôi suy nhược tỉnh thần hoàn toàn.
Ban đầu Trang Dật Dương không biết chuyện, tôi cũng không dám nói với anh ấy, sợ cơ thể khó chịu, cuối cùng trợ lý của anh ấy không thể trơ mắt nhìn thêm nữa, liền nói ra chuyện này. Trang Dật Dương lập tức thấy nên mở họp báo.
Thay vì để người khác suy đoán lung tung và cố ý xúc phạm, tốt hơn là nên nói rõ ràng. Với sự giúp đỡ của Trang Dật Dương, tôi đã đưa những tài khoản đăng tải ác độc kia ra tòa.
Trang Dật Dương nói một cách vô cùng chính thức với tất cả mọi người về chuyện quá khứ của chúng tôi, đồng thời gánh lấy mọi trách nhiệm về phía mình, cũng không nói bất cứ điều gì xấu về Châu Tư Dĩnh, tóm lại đây coi như giữ thể diện cho tất cả chúng tôi.
Anh ấy ngồi trên xe lăn hứa hẹn sẽ đem đến cho tôi và con một tương lại tôi đẹp, tôi ngồi bên dưới vô cùng xúc động, có phóng viên muốn đặt câu hỏi cho tôi cũng bị Trang Dật Dương ngăn lại. Anh ấy còn nói một câu cực kỳ lãng mạn, bất cứ hoàn cảnh nào khiến cho người phụ nữ xấu hổ đàn ông đều phải đứng ra xử lý.
Sau sự việc này, mẹ tôi liền coi anh ấy như con rể tương lai. Đó tuyệt đối là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng! Thậm chí mẹ tôi còn chủ động đến nhà chúng tôi phụ giúp chăm con, còn nấu những món ngon cho con rể tương lai nữa.
Tất cả mọi người đều nghĩ ràng chúng tôi sẽ sớm kết hôn nhưng tôi lại không định như vậy, vì tôi biết ông Trang vân chưa hoàn toàn chấp nhận tôi, thậm chí trong thâm tâm cũng như bao người khác, nghĩ răng sự cố lần này của Trang Dật Dương là do tôi đem lại.
Nếu không có tôi, Trang Dật Dương từ đầu đến cuối đều là đứa cháu trai cả nghe lời của ông ta, nhưng bây giờ anh ấy đã hơn một lần phản bác lại ông nội vì tôi, thậm chí có tự quyết định chuyện hôn nhân đại sự.
“Tĩnh Văn, Dật Dương hỏi con kìal Con định chụp ảnh cưới ở đâu? Mẹ nghĩ ở Maldives được đấy, vừa khéo mẹ có thể đi theo chăm sóc con bé, các con cứ đi chụp thoải mái!” Mẹ tôi rất nhiệt tình với hôn sự của tôi, cuộc hôn nhân thứ hai tôi có thể được gả cho một người tốt, đối với bà ấy là một điều an ủi rất lớn.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của mẹ tôi, tôi và Trang Dật Dương cũng đã có con rồi, kết hôn mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời.
“Được!” Mọi người đều thấy tốt là được, bản thân tôi không vấn đề gì.