Yêu Không Thể Yêu

Chương 204




Chương 204

Trang Vân Đào đẩy tôi ra, nói chuyện cùng bác sĩ, tôi nghe được một câu, “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch!”

Câu nói này khiến tôi thở phào, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!

Hai tiếng đồng hồ chờ đợi này, có lẽ trong mắt người khác chẳng là gì, nhưng tôi biết rằng tôi đã trải qua nhiều lần giày vò.

Rõ ràng tôi cũng biết, anh ấy sợ trong thời gian ngắn không thể hiến máu lại cho con gái, không chừng còn phải đợi nửa năm, một năm mới được.

Nhưng tôi hy vọng anh ấy còn sống, sống thật tốt.

Chuyện con bé, chúng tôi sẽ cùng nhau nghĩ cách, không thể vì con bé mà lấy đi mạng sống của anh ấy. Chỉ có thể nói ý trời đã như vậy, người tính không bằng trời tính.

Con gái đáng thương của tôi chính là phải chịu phạt, ông trời không cho chúng tôi cơ hội bù đắp. Nếu anh ấy đã không sao, tôi sẽ trở vê chăm sóc con, những lời mỉa mai vang lên sau lưng của Trang Vân Đào, tôi cũng không coi ra gì cả.

Nếu tôi thực sự diễn kịch, vậy chắc phải đợi đến khi Trang Dật Dương tỉnh lại rửa lại mặt mũi rồi mới đi. Nhưng bọn họ nói thế nào tôi cũng không quan tâm.

Tôi bế con, có chút nhụt chí, rốt cuộc khi nào mới có thể làm phẫu thuật cho nó, trong vòng nửa năm phẫu thuật được là tốt nhất, bây giờ chắc chắn không được rồi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Chuyện Trang Dật Dương bị thương hoàn toàn là nằm ngoài kế hoạch, hơn nữa anh ấy cũng gần như trở về từ cõi chết. Chiêu hôm sau tôi lại đi thăm anh ấy, anh ấy đã tỉnh lại, nhưng vẫn năm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Tôi thay quần áo vô trùng rồi vào nhìn anh ấy, nhưng anh ấy lại nói xin lỗi tôi.

“Không trách anh, mọi chuyện đều là ý trời!” Tôi biết lời xin lỗi của anh ấy có ý nghĩa gì, lúc này làm sao tôi nỡ trách anh ấy được chứ?

Anh ấy khó khăn đưa tay ra, tôi nhẹ nhàng năm lấy, “Lâm Tĩnh Văn, trong lúc lâm chung, người anh nhớ đến em và con. Lần này, anh không sợ hôn nhân nữa, cũng không sợ ai ngăn cản. Anh yêu eml”

Trong phút chốc, nước mắt tôi rơi xuống!

Lời tỏ tình như vậy khiến trong lòng †ôi có chút vui, nhưng lại càng không can tâm, tại sao anh ấy lại trở về từ ranh giới tử thần trước khi nhận ra yêu tôi.

Hơn nữa còn nói những lời này ngay lúc tôi quyết định ra đi.

Muộn rồi, mọi thứ đều quá muộn rồi.

Bệnh của con tôi còn chưa chữa được, kẻ thù vấn đang ung dung bên ngoài, linh hồn của Tiểu Thiên trên trời cũng không được an nghỉ, chúng tôi đã không thể quay lại được nữa.

“Đừng khóc, đợi anh khỏe lại, sẽ tổ chức cho em một đám cưới thật long trọng!” Trang Dật Thần muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng không đủ sức, tôi vội vàng tự lau nước mắt.

“Mau khỏe lại đi, em và con cần anh!” Không có anh, bệnh của con mình phải làm sao? Vốn muốn nhanh chóng rời xa anh ấy, nhưng bệnh của con tôi chỉ anh ấy mới có thể cứu, chỉ anh ấy mới có thể hiến máu, hiến tủy.

Vì vậy tôi sẽ không đi, sẽ không đi cho đến khi con bé khỏe lại! Nhưng cũng sẽ không cùng anh ấy bước vào hôn nhân, quá khổ sở, ở bên anh ấy đã quá khổ sở rồi.

Thời gian thăm chỉ có mười phút, tôi nhanh chóng được y tá đưa ra ngoài và gặp Châu Tư Dĩnh ở hành lang.

Người nào đó bị giam cầm cũng được ông Trang thả ra rồi sao? Cô ta đến đây để thăm Trang Dật Dương?