Chương 186
Tôi có thể không cần Trang Dật Dương nữa, chỉ cần cô có bản lĩnh thì có thể lấy đi!” Trang Dật Dương đã bán tôi nhiều lân như vậy, lần này đổi lại tôi dùng anh ấy để giao dịch.
“Cô để cho anh ấy ngủ với tôi thì tôi tin cô, nếu không dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô!” Châu Tư Dĩnh đột nhiên cười quái dị, nhìn vào mắt tôi chăm chằm.
“Anh ấy không muốn ngủ cùng cô, lẽ nào tôi còn phải trói anh ấy lại sao? Dù cho tôi có trói lại cũng không thể giúp cô thành công!” Chuyện này quá khó rồi, hơn nữa cũng quá ghê tởm, tôi thực sự không ngờ Châu Tư Dĩnh lại có thể thèm muốn cơ thể của Trang Dật Dương như vậy.
Nếu dễ dàng ra tay như vậy, tôi không tin bao nhiêu năm nay cô ta vẫn chưa từng thành công, Trang Dật Dương cái con người này, nhìn có vẻ hòa đồng nhưng lại vô cùng cố chấp.
“Cái này, cô làm cho anh ấy uống là được. Những chuyện sau đó, không cần cô quan tâm!” Châu Tư Dĩnh đưa cho tôi một cái lọ nhỏ màu trắng, đây hoàn toàn là có chuẩn bị trước rồi mới đến.
Tôi nhận lấy, ôm vào trong lòng bàn tay, “Cô không mang theo chút thành ý, sao tôi có thể để anh ấy uống được?”
“Cho cô! Đây chỉ là một phần, cô phải có được phần hoàn chỉnh mới là chứng cứ. Tôi đợi cô, ngay tối hôm nay, qua tối nay thì quên đi!”
“Tôi có thể khiến anh ấy uống, nhưng hai người có nên chuyện được hay không, cô đều phải đưa phân còn lại cho tôi!” Tôi không biết trong này là thuốc gì, nếu tác dụng không mạnh, Trang Dật Dương sẽ cự tuyệt cô ta, sợ sẽ không thành công.
“Được!” Châu Tư Dĩnh đi ra ngoài, tôi lại không thể bình tĩnh.
Tin tôi đến đây, chắc chắn không thể giấu được Trang Dật Dương, với cá tính của anh ấy, tối nay chắc chắn sẽ quay về nhà. Lễ nào tôi thực sự phải vì con mà hạ thuốc với anh ấy sao?
Vậy tôi khác gì với Châu Tư Dĩnh?
Cô ta có thể ra tay tàn ác với chồng hợp pháp của mình vì một người đàn ông khác, còn tôi thì sao?
Nếu tôi làm như vậy, Trang Dật Dương sẽ hận tôi chứ? Nhưng nếu không làm như vậy, làm sao tôi có thể tìm được lối đi đột phá?
Trang Dật Dương đến sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi, còn chưa đến giờ ăn trưa, anh ấy đã về nhà rồi.
Ngay lập tức, anh ấy xông vào phòng tôi và con, kiểm tra tôi rồi lại kiểm tra con bé, thấy hai mẹ con tôi đều không sao, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là mùa Thu Đông, vậy mà anh ấy đổ đầy mồ hôi, tôi càng không biết phải làm thế nào?
“Nếu muốn về phải nói với anh, chúng ta cùng về! Họ sẽ không làm khó eml” Trang Dật Dương kéo tôi ngồi xuống, nói vô cùng nghiêm túc. Nhìn dáng vẻ của anh ấy, dáng vẻ sợ người nhà họ Trang làm điều gì xấu với mẹ con tôi.
“Không sao, không phải ông nội còn nói chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào rồi sao? Đây có được coi là ông đã cho phép chúng ta không?” Tôi đã gửi đoạn ghi âm đó cho anh ấy, anh ấy rõ ràng biết ông Trang là lão hồ ly, những gì nói ra đều là giả.
Nhưng tôi muốn để ông ta không còn đường lui, tự mình vả vào mồm mình, nhất định phải thừa nhận sự tồn tại hợp pháp của tôi và con. Những chuyện bọn họ không muốn tôi làm, tôi lại càng phải làm.
Về chuyện có cần phải đăng ký kết hôn hay không, thực ra đối tôi không quan trọng, nhưng tôi muốn Trang Dật Dương đau khổ, tôi và con tôi đều đang đau đớn sống qua ngày, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn sống yên ổn?
Về chuyện giữa tôi với Châu Tư Dĩnh, ai toan tính ai, lúc này đều không quan trọng!
Trang Dật Dương cẩn thận nhìn vào mắt tôi, “Em chắc chắn muốn đăng ký kết hôn bây giờ không? Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi!”