Yêu Không Thể Yêu

Chương 177




 

Chương 177

Đánh tôi? Chưa kể Trang Dật Dương là một người không đánh phụ nữ, mà dù anh ấy nếu có dám đánh tôi, tôi cũng sẽ giết anh ấy. Lúc trước Trang Dật Thần đánh tôi, không phải tôi đang không ngừng trả thù sao?

“Cô à, chuyện của bọn cháu, không cần cô phải nói, mọi người đến đây rốt cuộc có chuyện gì?” Rõ ràng là Trang Dật Dương rất mất kiên nhẫn với cô của anh ấy, phụ nữ trung niên rất đáng sợ, huống hồ là một người phụ nữ trung niên đã li hôn.

Lúc này Trần Lệ Nhã mới bắt đầu hòa giải, Dật Dương, chúng ta cũng vừa mới biết hôm này làm tiệc đầy tháng cho con bé, chúng ta còn tưởng hai đứa muốn làm 100 ngày, con không thông báo cho chúng ta, làm chúng ta bây giờ mới tới. Mẹ đi thay cho ông nội và bố con, mang chút quà đến cho bảo bối, cháu gái nội của mẹ mài”

Châu Tư Dĩnh nhìn thấy Trang Dật Dương bảo vệ tôi, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng lại không nói gì. Bây giờ thân phận của cô ta là vợ của Trang Dật Thần, Trần Lệ Nhã là mẹ chồng của cô ra. Ngày trước thì giống như hai mẹ con gái, bây giờ vân có thể như vậy sao?

Vì vậy hai con người này trở thành người nhà, cũng chính là sự trừng phạt lớn nhất cho bọn họ.

“Con bé ngủ rồi, quà của nhà họ Trang chúng tôi không cần. Bà Trần, bà không thể không biết tập tục lúc quá trưa nhỉ! Vì vậy, mời về cho!” Thái độ của tôi với bà ta không có gì tốt đẹp, điều tôi quan tâm nhất chính là con tôi, nếu bọn họ thực sự mang đến xui xẻo cho nó, vậy tôi sẽ cho bọn họ sự xui xẻo gấp đôi.

Tôi cây ngay không sợ chết đứng vì Trang Dật Dương hoàn toàn đứng về phía tôi. Dù có là Trang Vân Đào tới tôi cũng không sợ, vì ông ta vẫn còn phải dựa vào Trang Dật Dương phát tiền.

Trần Lệ Nhã già đi rất nhiều, Đào Hiểu Quân và Châu Tư Dĩnh cùng ở trong nhà họ Trang, những ngày tháng này chắc vô cùng đặc sắc đây!

“Đúng vậy, nhà họ Trang không cần, chúng tôi có người cần. Tôi làm bà ngoại mặc dù không có tiền nhưng vẫn có thể nuôi sống con bé, không cần các người phải lo!” Mẹ tôi vô cùng tức giận, lúc đầu bà phản đối tôi sinh con ra, nhưng khi sinh ra rồi lại là người bà thương Quả Quả nhất.

“Bà thông gia, đừng giận nữa.

Không phải chúng tôi không nhận đứa bé, đây không phải sợ ảnh hưởng đến việc hai mẹ con Tĩnh Văn nghỉ ngơi sao? Bây giờ con bé đầy tháng rồi, nên chuyển về nhà sống thôi, ở đó có liệt tổ liệt tông của nhà họ Trang phù hộ cho nó, đối với nó cũng rất tốt! Dật Dương, ông nội con có ý dặn dò bảo các con chuyển về nhà ở!” Lời của Trần Lệ Nhã khiến tôi nâng cao cảnh giác, đây là ý gì?

Không nhận đứa bé nhưng vẫn muốn chúng tôi bế về sao?

“Tổ tông ở đó, chúng tôi không cần, vẫn nên bảo họ phù hộ cho Trang Dật Thần đi! Dù sao cậu ta ở trong tù, sao có thể giúp bà sinh cháu nội!” Nếu Châu Tư Dĩnh không kiềm chế được, lại cắm sừng Trang Dật Thần, sinh ra một đứa con hoang, vậy thì đặc sắc tôi, tôi vẫn đang đợi xem kịch hay.

Ngày trước Châu Tư Dĩnh cao cao tại thượng, coi thường Trang Dật Thần, nhưng bây giờ khác rồi. Trang Dật Thân vì cô ta, bây giờ còn đang ngồi trong trại tạm giam, nếu không có điều ngoài ý muốn, thảm họa trong tù là điều khó tránh khỏi.

Hắn nhất định không thỏa mãn nổi Châu Tư Dĩnh, lẽ nào Châu Tư Dĩnh có thể không ăn vụng sao? Điều này đối với Trang Dật Thần, không phải sẽ nổ ra sao? Chuyện vợ chồng trở mặt chỉ là sớm muộn, không chừng còn có thể đổ máu.

“Lâm Tĩnh Văn, hôm nay cô nói một thành hai, đến ba thì quá quắt lắm rồi.

Tôi là mẹ chồng cô, kia là cô chồng của cô, đây là em dâu cô. Chúng tôi hôm nay đến vì cháu nội nhà họ Trang, không phải vì cô. Chúng tôi có thể nhận đứa bé nhưng tuyệt đối sẽ không nhận cô!” Trần Lệ Nhã bị tôi nói thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên đi dáng vẻ khóc lóc cầu xin tôi trong phòng bệnh mấy hôm trước.