Chương 153
Cái ba toong trong tay ông Trang đập thẳng lên lưng của Trang Dật Dương, có thể thấy ông ta đang tức điên lên. Từng gậy đập xuống, tôi nhìn thấy cũng xót xa, nhưng Trang Dật Dương không hề kêu lên một tiếng.
“Ông nội, ông để cháu thử có được không? Cháu còn trẻ, tương lai còn vô hạn khả năng!” Trang Dật Dương không hề tránh né, vẫn kiên trì như cũ.
“Tương lai của cháu nếu có đứa con như vậy liên lụy đến, vậy thì khả năng đều không còn. Ông thừa nhận, Lâm Tĩnh Văn là một cô gái tốt, nhưng nó đã có một đời chồng, hơn nữa cũng không giúp được gì cho cháu. Cuộc hôn nhân này, không môn đăng hộ đối, cháu lấy gì để chống đỡ, để lấy lại mọi thứ mẹ cháu để lại. Lế nào cháu đã quên mẹ cháu vì sao mà chết rồi à?” Ông Trang sợ không nên cơm cháo gì, nhưng những lời ông ta nói ra lại khiến tôi đầy nghi ngờ.
Vì chủ tịch hiện tại của tập đoàn Trang Thị là con trai ruột của ông ta, cổ vũ cháu trai chống lại con trai, như vậy thực sự tốt sao?
Hơn nữa, người con dâu này vì con trai ông ta mà chết, cũng không đến mức có thể nói ra những lời như vậy, rốt cuộc bên trong có ẩn tình gì vậy? Lẽ nào chính là bí mật lớn mà Châu Tư Dĩnh nói đến sao?
“Cháu không quên, sớm muộn gì cháu cũng sẽ lấy lại mọi thứ. Cháu chỉ muốn lấy người phụ nữ mà cháu yêu, chăm sóc con đẻ của cháy, lẽ nào đều sai sao?” Trang Dật Dương lớn tiếng phản bác lại, khiến tôi giây phút này quyết định, đây là người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng.
Tôi thấy Trang Dật Dương ở trước mặt ông Trang, đặt tôi và con lên vị trí đầu tiên, đúng là cảm giác chưa từng có bao giờ. Trước đây ở bên Dương Thụy, anh ta chưa bao giờ vì tôi mà chống đối lại mẹ của anh ta, thậm chí em gái anh ta tôi cũng phải nhường.
Anh ấy cuối cùng cũng không còn ghét hôn nhân nữa rồi, cũng không còn thói quen lấy tôi làm vật hy sinh, càng không phủ nhận tình cảm của chúng tôi.
Tôi có thể cùng anh ấy cố gắng, dù tương lai có khó khăn đến nhường nào, tôi cũng sẽ luôn đứng bên cạnh anh ấy.
“Là người nhà họ Trang mà không đặt lợi ích của gia tộc lên đầu, như vậy là sail Không nghe lời ông nội cũng là sai! Chúng ta không chấp nhận nó, vì mó khiến cháu có nhược điểm, thậm chí khiến cho cháu không thể thăng tiến.
Cháu tự mình rời khỏi tập đoàn Trang Thị, tại sao không nói với ông?” Ông Trang tức giận không hề nhẹ, hóa ra bây giờ ông ta mới biết Trang Dật Dương từ chức ở tập đoàn Trang Thị.
Chẳng trách lại tức giận đến vậy, dù là thật hay chỉ là diễn cho tôi xem, ông Trang cũng đã chạm vào lòng áy náy của Trang Dật Dương.
“Cháu xin lỗi ông!” Trang Dật Dương cúi thấp đầu, nhưng lại không nhắc đến việc sẽ trở về tập đoàn Trang Thị.
“Lỗi đều là của cháu, ông đừng trách anh ấy, cháu biết ông không hài lòng về cháu, nếu không phải vì cháu, anh ấy sẽ luôn nghe lời ông. Hạnh phúc mà cháu đem lại cho anh ấy, Châu Tư Dĩnh không thể đem lại được. Cháu không tố cáo cô ta nữa, lấy cổ phần của nhà họ Châu sang tên cho Trang Dật Dương, như vậy đã được chưa ạ?” Giây phút này tôi không ngừng nói xin lỗi với con mình, nhưng tôi phải lo cho Trang Dật Dương.
Nếu anh ấy thực sự làm ông Trang tức chết, vậy thì nhà họ Trang sẽ không cho anh ấy bất cứ sự giúp đỡ nào nữa.
Đối với anh ấy, không chừng 5 năm, 10 năm nữa cũng không thể đạt được đỉnh cao như tập đoàn Trang Thị. Nếu cần 20 năm, thậm chí cả đời mới có thể mua lại tập đoàn Trang Thị, vậy chẳng phải cả đời anh ấy sẽ không được vui vẻ sao?
Nếu đến lúc già, lúc chết mà vẫn không hoàn thành được, chẳng phải anh ấy sẽ ôm hận mà chết sao? Tôi phải cân nhắc xa hơn một chút.