Yêu Không Thể Yêu

Chương 152




Chương 152

“Tạm thời cháu không thể đi triệt sản, điều kiện này của bác gái, cháu không thể đồng ý!” Trang Dật Dương từ chối ngay lập tức, đối với anh ấy, nếu có thể sinh thêm một người nối dõi khỏe mạnh, thì anh ấy sẽ tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Tôi cũng muốn sinh thêm hai đứa con nữa, sau này kể cả tôi không còn nữa, bọn chúng cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé trong bụng này.

“Tôi tất nhiên không bắt cậu đi triệt sản, nhưng lời này cậu có thể nói cho ông Trang nghe!” Mẹ tôi dừng lại ở đây, nhưng nếu như vậy, mâu thuãn giữa Trang Dật Dương và người trong nhà chỉ có thể càng ngày càng nhiều lên.

Anh ấy tự mình lập nghiệp, ông Trang đều nghĩ rằng anh ấy chỉ là tạm thời bốc đồng mà thôi.

Trang Dật Dương không tiếp lời, ngược lại nói ra chuyện sổ hộ khẩu, hy vọng có thể đi đăng ký kết hôn trước.

Còn về ông nội, lúc nào phát hiện thì lúc ấy hãng nói.

Lạ thay mẹ tôi cũng giống tôi, kiên quyết phản đối quyết định này, đối với bà ấy, đây là một sự sỉ nhục đối với tôi, cũng là sự sỉ nhục đối với bà ấy.

Có vẻ như kết thúc không mấy vui vẻ, mẹ tôi bắt tôi về nhà nhưng bị tôi từ chối, đương nhiên tôi không muốn về nhà, đó cũng không phải là nhà của tôi, chỉ là nơi mà nhà họ Khâu bố thí cho chúng tôi.

Tôi từng nghe bọn họ nói, mẹ con tôi ở cái nhà kia là vô cùng xúi quẩy, hai mẹ con đều từng li hôn, làm loạn phong thủy nhà họ Khâu. Bảo mẹ tôi rời khỏi đó, đến ở chung cư nhỏ của tôi nhưng mẹ tôi không chịu.

Mọi chuyện giằng co cả nửa tháng, ông Trang cuối cùng cũng không thể ngồi yên, bảo Trang Dật Dương đón ông ta tới.

Nhìn mọi thứ trong căn phòng em bé, ông Trang thở dài, “Phòng em bé ở nhà cũ vân tổ hơn ở đây, nhưng đứa bé này sinh ra còn có thể chơi sao? Đứa trẻ bị bại não có lẽ cả đời sẽ sống trong hình hài trẻ nhỏ, hơn nữa trí tuệ còn không bằng. Hai đứa hoàn toàn có thể sinh thêm, tại sao cứ nhất định muốn giữ đứa đứa bé này?”

Ai cũng nói muốn chúng tôi sinh một đứa khác, tuổi còn trẻ lại trở thành lý do từ bỏ đứa bé này.

Tôi không thẻ vì mình còn trẻ mà để con tôi phải chết, tôi không thể mềm yếu như lúc đầu đối với ông Trang nữa.

Là ông bắt tôi đi, bắt tôi chúc phúc cho Trang Dật Dương, không muốn tôi bám lấy anh ấy. Tôi đều đã làm rồi, nhưng ông ta lại không bảo vệ được người đàn ông của tôi.

“Vì nó là con của cháu, là con của chúng cháu! Cháu sẽ không từ bỏ, ông yên tâm, cháu sẽ không để liên lụy đến Trang Dật Dương!” Không phải lại muốn tôi tiếp tục từ bỏ, tiếp tục ra đi sao?

Được, tôi đồng ý là được.

“Nói lung tung gì vậy? Rõ ràng là anh làm liên lụy đến em, nếu không phải vì anh, vậy thì em sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm đến như vậy. Ông nội, hôm nay dù ông đến để nói về chuyện đứa bé hay nói về chuyện của Châu Tư Dĩnh, cháu cũng sẽ không thay đổi quyết định. Cháu không còn là đứa trẻ 10 tuổi mặc cho ông sắp đặt nữa rồi.

Ông chưa từng đi qua tương lai của cháu, sẽ không thể biết được nó như thế nào. Bây giờ cháu đã lớn rồi, hãy để cháu tự xây dựng tương lai, được không ông?” Trang Dật Dương có vẻ rất phức tạp, bao nhiêu năm nay luôn là một đứa cháu ngoan ngoãn, chưa từng chống đối lại ông Trang, nhưng sau khi ở bên tôi, đã chống đối biết bao lần, đây có lẽ cũng là lý do mà ông Trang ghét tôi nhất!

Quả nhiên ông Trang sâm mặt lại, “Tương lai của cháu chính là loay hoay trong cái công ty nhỏ kia sao? Nếu nhà họ Trang lấy lại tất cả mọi thứ từ cháu, cháu còn có năng lực mở mang một ngành mới, mở một công ty mới sao?

Nếu bây giờ cháu không phải cháu trai trưởng của nhà họ Trang, bị trục xuất khỏi gia tộc, công ty đó của cháu còn có thể nhận được dự án nào nữa sao?

Bây giờ Trang Thị bận rộn như thế, cháu lại ở đây tùy hứng!”