Chương 151
“Ông nội sẽ chấp nhận thôi, thành ý lớn nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là kết hôn với em, để mẹ con em không phải sợ hãi nữa!” Trang Dật Dương không ngờ tôi từ chối, suy nghĩ này của anh ấy nếu như là trước khi tôi mắc bệnh, tôi sẽ rất cảm động, sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi không đồng ý, tôi cũng không cần người khác cảm thông, càng không cần cái gọi là trách nhiệm.
“Vấn đề này tạm thời đừng nói nữa, vẫn phải giấu mẹ em, nếu không bà ấy sẽ không để em sinh con ra, nói với bà ấy rằng đứa bé vô cùng khỏe mạnh!”
Tôi không muốn mẹ tôi tham gia vào chuyện giữa hai chúng tôi.
Trang Dật Dương đồng ý, nhưng chuyện này không thể giấu được mãi.
Đợi đến khi đứa bé sinh ra, mẹ tôi cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đoán chắc sẽ vô cùng thương xót tôi, đời này tôi đã có lỗi với bà ấy, chỉ có thể hiếu thuận với bà ấy thêm gấp bội.
Thế nhưng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của người nhà họ Trang, ngày thứ 3 sau khi tôi đi siêu âm bốn chiều, mẹ tôi đã tìm đến tận nơi, bà ấy vô cùng đau xót nhìn tôi, “Con đã đồng ý với mẹ, nếu đứa bé này thực sự tật nguyền, con sẽ tự cho mình một con đường sống.
Vậy bây giờ là như thế nào?
Trang Dật Dương thấy mẹ tôi tới, lập tức đi tới giải thích, nhưng chưa kịp nói câu nào đã bị mẹ tôi đáp trả. Trong mắt bà ấy, mọi đau khổ hiện giờ của tôi đều bắt nguồn từ Trang Dật Dương.
“Chuyện này không cần phải thương lượng, đứa bé này nhất định phải phá bỏ. Sau này hai đứa có thể sinh tiếp, hai đứa đều còn rất trẻ. Nếu không nhà họ Trang không nhận đứa bé này, một mình con làm sao nuôi nó lớn. Người đàn ông này có thể bây giờ hứa với con, có thể cùng con nuôi lớn đứa bé, nhưng sau 3 năm, 5 năm nữa, cậu ta sẽ rã rời mà rút lui. Là mẹ của một đứa bé, con muốn trốn tránh cũng không được, đứa bé này sẽ trở thành nỗi đau khổ lớn nhất cả cuộc đời con!” Mẹ tôi khẩu xà tâm phật, những gì bà ấy nói cũng là vấn đề vô cùng thực tế.
Tôi nhắm mắt lại, thậm chí không dám nhìn mẹ tôi, lúc này, tôi cân sự ủng hộ, ngoài sự ủng hộ của Trang Dật Dương, tôi cần nhất chính là sự ủng hộ của mẹ tôi.
“Mẹ, con muốn sinh nó ra, dù nó thực sự chỉ sống được 10 năm trên thế giới này, cong cũng cùng nó sống. Bây giờ nó vẫn đang sống rất tốt, làm sao con có thể tước đi quyền được sống của nó. Dù Trang Dật Dương thực sự không cần đứa con này, một mình con có thể nuôi nó lớn!” Những vấn đề mẹ tôi nói đến, toàn bộ tôi đều từng nghĩ tới.
Trang Dật Dương đứng đó, vô cùng nghiêm túc nói: “Bác Khâu, cháu muốn kết hôn với Tĩnh Văn, bây giờ cô ấy không đồng ý, cô ấy không muốn cháu và ông nội xảy ra mâu thuần. Nhưng cháu nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, con cháu cháu sẽ không từ bỏ, cháu sẽ cùng cô ấy nuôi nấng. Nếu bác không yên tâm, cháu có thể chuyển nhượng lại tất cả tài sản cho Tĩnh Văn!”
Mẹ tôi không ngờ Trang Dật Dương sẽ nói những lời như vậy, dừng anh mắt chất vấn tôi, tại sao lại không đồng ý kết hôn?
“Cậu nghiêm túc chứ?”
“Vâng, cháu vô cùng nghiêm túc.
Cháu đã bỏ lỡ một lần, không muốn lại bỏ lỡ lần thứ hai. Sau này chúng cháu sẽ có những đứa còn khác, nhưng đứa bé này, cháu cũng không muốn bỏ nói”
Trang Dật Dương cho mẹ tôi một câu trả lời vô cùng chắc chắn.
“Được, nếu đã như vậy, hai nhà chúng ta có thể nói chuyện. Về phần ông Trang, bất kể là hiện tại hay tương lai đều sẽ không đồng ý. Nhưng nếu con không thể sinh được nữa, vậy đứa bé này có thể là đứa con duy nhất của con!” Chiêu này của mẹ tôi vô cùng hung ác, đến mức tôi phản đối ngay lập tức.