Chương 148
Tôi sẽ không mềm lòng, tuyệt đối không thể, ngay cả khi Châu Tư Dĩnh trông cực kỳ đáng thương.
Mục đích của bọn họ ngày hôm nay vô cùng rõ ràng, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông ra. Đây không phải chuyện có thể dùng bao nhiêu tiền, khoe ra bao nhiêu sự thê thảm thì có thể xóa bỏ được.
“Tư Dĩnh, sao vậy?”
“Tư Dĩnh, Tư Dĩnh!”
“Anh, anh mau xem giúp cô ấy rốt cuộc bị làm sao?”
Trang Dật Thần rút tay ra khỏi váy của Châu Tư Dĩnh, một tay đầy máu, tôi lại nhìn trên ghế sô pha, toàn bộ đều là máu. Người đàn bà này điên rồi sao, độc ác với chính bản thân mình như vậy là để ép chúng tôi sao?
Lần trước thì cắt tay tự sát, lần này sảy thai ra nhiều máu như vậy, thế mà còn dám chạy khắp nơi.
“Mau đưa tới bệnh viện, cô ta chảy nhiều máu như vậy, cậu còn ngơ ra đấy làm gì? Mất mạng thì các người sẽ vui đúng không? Trang Dật Thần, cậu nghe cô ta đến đây làm loạn, nếu cô ta thực sự xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Châu Diên Khánh không để yên chính là cậu!” Tôi không muốn Trang Dật Dương dây vào Châu Tư Dĩnh, chuyện này là do bọn họ tự làm ra, vậy thì để họ tự giải quyết.
Châu Tư Dĩnh nắm lấy cánh tay của Trang Dật Thần, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn đi.
Đến mức này rồi mà cô ta vẫn không nói một câu, còn không muốn đi.
Lẽ nào không sợ mất mạng tại đây sao?
Một người phụ nữ đến sức khỏe của mình còn không quan tâm, cô ta còn có thể quan tâm đến cái gì nữa?
Một đối thủ, kẻ thù như vậy mới đáng sợ làm sao?
Tôi lên lâu, không tham gia vào quyết định của bọn họ, muốn sống hay muốn chết đều để cho bọn họ tự lựa chọn, hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến tôi.
Chưa đến mười phút, Trang Dật Dương đã vào phòng, thấy tôi nằm trên giường, anh ấy cũng nằm xuống ôm tôi vào lòng, “Bọn họ đi rồi!”
“Không đi, cái mạng nhỏ của cô ta đã gặp chuyện rồi. Xem ra bọn họ bị ép đến mức đi xuyên tạc bệnh tình như thế này, giả vờ bị tâm thần vô ích rồi sao?
Tôi không khỏi cười khẩy, ngày trước tôi bị bọn họ đánh chảy rất nhiều máu, suýt thì mất mạng.
Cơ thể tôi cũng từ lúc đó mà bệnh tật không ngớt, nếu không giai đoạn đầu mang thai đứa bé này không thể mắc bệnh như vậy được. Vì vậy tôi không thể thông cảm cho Châu Tư Dĩnh, đây là cô ta tự làm ra, tôi còn bị bọn họ hại ra như vậy.
“Tôi đã nghe ngóng rồi, có vẻ như vị đó nhà họ Khâu không muốn giúp đỡ, chuyện này đem đến ảnh hưởng quá lớn. Nếu chúng ta rút đơn kiện, cô ta chỉ bị tội làm ảnh hưởng đến an toàn công cộng, phán không ra cái gì! Vì vậy chúng ta liền trở thành đối tượng công kích chính của bọn họ, cách phiên tòa vấn còn 2 tháng nữa. Hai tháng này, sợ rằng cuộc sống của chúng ta không được yên ổn. Nếu em cảm thấy không thoải mái, tôi đưa em ra nước ngoài ở một thời gian. Đợi đến khi mở phiên tòa thì trở về!” Trang Dật Dương xoa đầu tôi, vô cùng áy náy nói.
Tôi lắc lắc đầu, “Người làm sai không phải tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải trốn chứ. Tôi đợi bọn họ đến, xem còn những chiêu gì nữa, xuất chiêu hết ra xem nào! Tôi không hề sợi”
“Thế nhưng tôi sợ bọn họ sử dụng chiêu ngầm, khiến cho em và con bị thương!” Trang Dật Dương không tán thành việc tôi ở lại đây, nhưng tôi nhất định phải ở lại.
Không phải tôi không tin anh, mà tôi sợ anh bị bọn họ che đậy, bị ông nội anh ép anh từ bỏ mẹ con tôi. Nhưng những lời như thế, tôi không thể nói ra, nếu không sẽ làm con tim anh ấy trở nên lạnh lẽo.
“Nếu bọn họ muốn hại tôi, đi đâu tôi cũng không thể trốn được. Anh có thể đưa tôi đi đâu, lẽ nào bọn họ không tìm được ra? Đến lúc đó, thậm chí tôi còn không thể tìm được một người giúp đỡ, ở bên cạnh anh, dù sao cũng khiến tôi yên tâm hơn!” Tôi không thể không đề phòng, đề phòng bọn họ có thể ra tay với tôi bất cứ lúc nào.