Yêu Không Thể Yêu

Chương 147




Chương 147

Nếu có Trang Dật Dương ở đây mà tôi vẫn bị cậu ta đánh thì mới lạt Nếu thực sự bị đánh, Trang Dật Dương có thể cút được rồi!

“Trang Dật Thần, tôi cảnh cáo cậu, cô ấy là chị dâu của cậu, nếu cậu dám bất kính, tôi hễ gặp cậu sẽ đánh cậu một lần. Nơi này không chào đón các người, nếu các người không cút đi tôi sẽ báo cảnh sát, để cho cảnh sát đưa các người cút khỏi đây!” Trang Dật Dương không hề quan tâm đến chút chuyện này làm lớn lên, nhưng bọn họ cũng không quan tâm sao?

Đặc biệt là Châu Tư Dĩnh, tôi dám khẳng định chuyện cô ta sảy thai vẫn chưa lên báo, hơn nữa Trang Dật Thần khó khăn lắm mới có được nhiệm vụ bảo vệ người đẹp, người trong mộng cũng đã đồng ý lấy cậu ta rồi, đối với cậu ta chính là Hỏa Diệm Sơn, chắc không có chút do dự.

“Không đi, chúng tôi đã đến đây rồi thì sẽ không đi! Hôm nay Tư Dĩnh thành ra thế này đều là lỗi của anh! Nếu anh đối xử tốt với cô ấy, đừng có kiểu ngày ngày kiêng khem như vậy, cô ấy có phải đau khổ bao nhiêu năm như vậy không?

Cô ấy yêu anh như vậy, anh thì sao? Tự nguyện dây vào một người phụ nữ đã li hôn, cũng không cần cô ấy, cô ấy không xứng với anh chỗ nào? Bây giờ cô ấy gặp khó khăn, lẽ nào anh không nên giúp đỡ một chút sao? Con của chúng tôi mất rồi, ít nhất con của các người vẫn còn yên ổn ở trong bụng người đàn bà này!” Trang Dật Thần sờ xuống bụng, nhìn Trang Dật Dương chằm chằm, không hề đáp trả.

Con của bọn họ mất rồi, con của tôi vân còn khỏe mạnh, tôi hy vọng lời nói này có thể thành hiện thực, nếu con của tôi thực sự không sao, vậy thì tôi sẽ biết ơn lời nói này của Trang Dật Thần.

Nhưng bây giờ, đây không phải lý do mà chúng tôi muốn thỏa hiệp. Trang Dật Thần bênh vực cho sự bất công của Châu Tư Dĩnh, chính là thay anh trai mình trèo lên giường của Châu Tư Dĩnh sao?

Dù cho Châu Tư Dĩnh thực sự mắc bệnh nghiện tình dục, vậy thì đáng ra phải đưa cô ta đến bệnh viện, chứ không phải lấy bản thân mình làm thuốc giải, sau đó còn đứng ra chỉ trích Trang Dật Dương. Trước mặt tôi, ức hiếp người đàn ông của tôi là không được rồi.

“Dây vào tôi thì sao? Dù tôi đã li hôn nhưng vần sạch sẽ hơn cô ta. Trang Dật Thần, cậu thích một cái xe buýt công cộng, không có nghĩa là anh cậu cũng thích. Dù tôi đã li hôn, tôi cũng biết chung thủy trong tình yêu!” Dù ở trong thời gian chia tay với Trang Dật Dương, tôi cũng không làm điều gì có lôi với anh ấy.

“Anh, anh không thể tha cho cô ấy sao? Sau này chúng tôi kết hôn, đảm bảo sẽ không sống cùng hai người, cũng sẽ không làm phiền đến hai người.

Con của anh bây giờ không sao, chắc chắn sẽ không sao. Anh hãy tha thứ cho cô ấy một lần, được không?” Trang Dật Thần mở miệng gọi một tiếng “anh” một cách dễ dàng, đều là để nói giúp cho Châu Tư Dĩnh. Đến tận lúc này Châu Tư Dĩnh vẫn không chịu nói gì, nằm đó giả vờ đáng thương.

“Tôi có thể đánh cược mạng sống của mình để bảo vệ đứa con này, cô ta có thể sao?” Tôi cười khẩy, tôi vẫn nhớ cả Châu Tư Dĩnh và Châu Diên Khánh đều muốn phá bỏ đứa trẻ này, nếu không phải vị chuyện kiện cáo, Trang Dật Thần vẫn sẽ không có cơ hội.

Trang Dật Dương nói được làm được, liền báo cảnh sát. Dù cho là em trai ruột cũng không thể đưa một người phụ nữ vừa sảy thai nằng nặc đòi vào ở.

“Dật Dương, lẽ nào anh vấn không thể tha thứ cho em sao? Em đi, em sẽ đi ngay bây giờ!” Châu Tư Dĩnh thấy Trang Dật Dương báo cảnh sát, không thể nằm thêm được nữa, cô ra loạng choạng bước ra cửa, chưa đi được vài bước đã ngã xuống đất.

Trang Dật Thần kêu thất thanh, vội vàng lao tới ôm lấy cô ta, dùng ánh mắt trách móc nhìn chúng tôi, như thế hai chúng tôi ép Châu Tư Dĩnh đi chết vậy! .

“Sảy thai thì nên ở nhà mà nghỉ ngơi, chạy khắp nơi làm gì? Dù có cô ta có đáng thương thế nào, tôi cũng sẽ không rút đơn kiện, các người hãy từ bỏ đi!”