Yêu Không Thể Yêu

Chương 122




Chương 122

Sự nghiệp học hành ở bên này bắt buộc phải tạm dừng, tôi phải đi làm thủ tục bảo lưu, khó khăn lắm mới miễn cưỡng theo được tiến độ, có thể nghe hiểu trên lớp, bây giờ từ bỏ, quả thực có chút tiếc nuối.

Chủ yếu là đứa bé bất ổn trong suốt giai đoạn mang thai, tôi không dám xem nhẹ, nếu không tôi sẽ kiên trì cho đến lúc sinh rồi mới bảo lưu.

Về đến Dương Thành, vẫn còn một vấn đề cực kỳ lớn, đó chính là phải giải thích với mẹ tôi như thế nào, đồng thời để bà ấy không tức giận và chấp nhận đứa bé này.

Vì Tiểu Thiên mà bố tôi đã qua đời sớm, đây là nỗi đau của mẹ tôi, không phải nỗi đau của tôi.

Những khó khăn này tôi đều có thể vì con mà khắc phục, nhưng anh ấy thì sao? Có thể làm một người bố tốt không, tôi bây giờ vân đang mang theo một thái độ hoài nghi. Trong lòng tôi, chuyện của mẹ anh ấy có sức ảnh hưởng quá lớn, đến mức anh ấy đánh mất đi chính mình.

Tôi nghi ngờ rằng, nếu đời này anh ấy không thể hoàn thành được chuyện đó, có phải sẽ bị điên không?

Ông Trang đích thân ra sân bay đón, sự đãi ngộ như vậy hoàn toàn bắt nguồn từ đứa bé trong bụng tôi. Tôi không hề cảm thấy xúc động, nhưng được cụ nội của con mình quan tâm vẫn tốt hơn là không có.

“Mọi thứ ở nhà đều được sắp đặt xong rồi, hai cháu chỉ cần yên tâm mà ở. Con mèo của mẹ cháu cũng đã bị ông vứt đi rồi!” Ông Trang nói một cách rất phấn khích, như thể bây giờ có thể nhìn thấy được chất nội rồi.

Vừa nghe thấy điều này tôi liền có chút không vui vẻ, rõ ràng tôi đã nói với Trang Dật Dương rằng đừng sống ở nhà họ Trang.

Tôi đang định từ chối nhưng lại bị Trang Dật Dương giữ tay lại, không cho tôi nói, “Cảm ơn ông nội!”

Tôi chỉ có thể nói như vậy, nhưng trong lòng rất bực bội, ngôi nhà đó đối với tôi mà nói, đúng là một cơn ác mộng. Ở nơi đó tôi suýt thì bị Trang Dật Thần đánh chết, lúc đó sao không thấy ông Trang bênh vực tôi.

Lúc đó, tôi còn đang ở cữ, từng sinh cho nhà họ Trang một đứa con trai, là bọn họ không cứu đứa bé mới khiến nó phải chết. Trang Dật Thần bây giờ vẫn rất tung hoành, một chút cũng không nhận được sự trừng phạt nào.

Chỉ vỏn vẹn ném đi một con mèo, liền bỏ qua hết mọi chuyện trước kia hay sao? Không thể không nói, nước đi này ông Trang làm quá tốt rồi.

“Tiểu Lâm, ở nhà muốn ăn uống gì thì nói với quản gia, tuyệt đối không được khách sáo. Nhất định phải để cho chắt nội của ta ăn những thứ ngon, bọn họ ai dám bất kính với cháu cứ nói thẳng với ta, ông nội sẽ làm chỗ dựa cho cháu!” Ông Trang gọi tất cả người làm ra, trước mặt tất cả mọi người, dựng lên cho tôi một sự uy tín.

Những người này ngoài mặt là nghe lời đồng ý, nhưng trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ đối với tôi.

“Ông nội! Cháu muốn nghỉ ngơi một chút!” Tôi không muốn đối mặt với cảnh tượng này, nếu ông ta nói với tất cả mọi người, tôi là cháu dâu của ông ta, là bà chủ nhỏ của cái nhà này, vậy tôi sẽ rất biết ơn. | Còn bây giờ, tôi chẳng qua chỉ là một cái máy đẻ, có gì để biết ơn cơ chứ.

Tất cả mọi thứ này đều là vì đứa bé trong bụng, tôi chẳng qua chỉ là một tệp đính kèm, có điều tôi sẽ không khách Sáo, vì con tôi, tôi nhất định sẽ ăn uống đầy đủ. Có chuyên gia dinh dưỡng ở đây, tôi đương nhiên sẽ không phản đối lại ông Trang về vấn đề này.

Bây giờ là ông ta mời tôi về, chứ không phải tôi khăng khăng theo về cùng. Cho nên, vũng bùn này, tôi làm sao cũng phải để cho ông ta vấy bẩn.

Ngủ một giấc thật ngon, tôi không để ý đến bất cứ ai, bao gồm cả Trang Dật Dương. Nếu lại để tôi một lần nữa đến nơi này, tôi sẽ không để mình bị chà đạp và ức hiếp như lần trước nữa.