Yêu Không Thể Yêu

Chương 120




 

Chương 120

Nhưng với lời nói dối của Trang Dật Dương tuyệt đối không thể tha thứ, chuyện ung thư này có thể lôi ra đùa cợt sao? Anh ấy đã mê hoặc được Trang Dật Thần, nhưng cuối cùng người ngồi được lên vị trí đó lại là bố của anh ấy, có lẽ ban đầu anh ấy cũng không nghĩ đến điều này.

Tôi vừa oán hận, vừa tức giận nhưng lại vừa thương anh ấy.

Ông Trang đổi cho tôi một căn chung cư, bên trong thứ gì cũng có, điều kiện cũng tốt lên rất nhiều. Bà dì mới đến mặc dù không biết việc như chị Mai Tử nhưng cũng chăm sóc tôi không tỆ.

Sau một tuần dùng thuốc an thai, cả người tôi không còn khổ cực nữa, nghén cũng đỡ đi rất nhiều, nhưng tôi không dám cử động mạnh, tiếp tục đuy trì nằm trên giường.

Tôi và Châu Tư Dĩnh đúng là có duyên, lần nào mang thai cũng người trước người sau, hy vọng lần này tôi sẽ không mất con, cũng hy vọng con của cô ta được bình anl Không biết người lớn chúng tôi có ân oán gì với nhau đều không liên quan đến bọn trẻ!

Đợi đến khi con tôi được 3 tháng, bác sĩ tuyên bố rằng con của tôi đã an toàn. Có thể xuống giường làm những việc phù hợp, hơn nữa còn có thể ngồi máy bay, vì vậy ông Trang lại bắt tôi về nước nghỉ dưỡng, bên cạnh đó ông ta cũng yêu cầu bác sĩ bên này lén lút lấy máu của tôi để xét nghiệm giới tính đứa bé, đây lại là một đứa bé trai.

Tôi không khỏi cười cay đắng, lẽ nào ở nhà họ Trang này, chỉ có sinh con trai mới có thể được ông Trang bảo vệ hết lần này đến lần khác sao? Hơn nữa, chưa không qua sự cho phép của tôi đã tự đi xét nghiệm giới tính cho con của tôi, hoàn toàn không tôn trọng mẹ con tôi.

May thay, dị tật được dự đoán ban đầu ở đứa bé được loại bỏ, khiến tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi đồng ý với ông Trang về nước, chuyện có con này không thể cứ giấu mãi được!

Tôi suy nghĩ nhiều lần, trước tiên gọi điện thoại cho Trang Dật Dương. Từ lúc ông Trang nói với tôi, anh ấy lừa tôi, tôi tức đến mức một thời gian dài đều không chủ động gọi điện hay nhắn tin cho anh ấy, vì vậy nhận được cuộc gọi từ tôi, anh ấy ở đầu dây bên kia rất mừng rỡ.

“Tôi mang thai rồi, 3 tháng!” Tôi nói thẳng, chuyện này muốn giấu cũng không được. Hơn nữa, tôi có thể giấu nổi anh ấy sao? Bụng tôi ngày càng to, vả lại tôi hy vọng anh ấy có thể cho tôi và con có một thân phận chính thức.

Tiểu Thiên bị người ta chửi bới biết bao lần là đứa con hoang, cuối cùng còn bị tôi làm liên lụy phải lên thiên đường, lần này tôi sẽ không để con mình lại phải chịu ấm ức nữa. Ban đầu sợ bị dị tật, tôi định sẽ một mình nuôi dưỡng, không muốn để con mình phải chịu ấm ức trong nhà họ Trang.

Giọng nói của Trang Dật Dương ở đầu dây bên kia có chút nghẹn ngào xúc động, tối hôm đó liên ngồi máy bay đến Kent, đây là lần đầu tiên anh ấy tới thăm tôi sau khi tôi đến Singapore.

Đã lâu không gặp, tôi đều cảm thấy có chút xa lạ, rố ràng con người này đang ở ngay đối diện, tôi lại có cảm giác lạ lãm. Ánh mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào bụng tôi không rời, chứng tỏ anh ấy cũng rất quan tâm đ ến đứa bé này?

Vậy thì lúc đầu sao lại đối xử như vậy với tôi và Tiểu Thiên, dù cho lúc đó anh ấy hiểu nhầm tôi đã bán ra giá thầu của công ty, vậy cũng không thể không nghe điện thoại của tôi. Cái bụng của tôi lớn như thế, nhưng lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề.

Không biết có chuyện gì, lân mang thai này, tôi gân như ngày nào cũng sẽ nghĩ đến Tiểu Thiên. Đứa bé ấy lúc rời khỏi trần thế, toàn bộ đều phải chịu tội, không được thoải mái qua một ngày, thậm chí còn không được ở trong vòng tay tôi uống một ngụm sữa.

“Sao từ đầu không nói cho tôi biết?

Tôi sẽ đến đón em sớm hơn! Có con rồi, ông nội sẽ không làm khó em nữa!”

Trang Dật Dương cầm tay tôi, vô cùng hiểu tính khí của ông Trang.

Hiện giờ anh ấy muốn đạt được nguyện vọng thì nhất định phải dựa vào sức mạnh của ông Trang, vì vậy tôi không trách anh ấy để tôi ở Singapore đợi chờ, nhưng tôi trách anh ấy đã giấu bệnh tình với tôi, còn lừa dối tôi.