Yêu Không Thể Yêu

Chương 116




Chương 116

Sau nửa đêm, chúng tôi hòa quện vào nhau, mặc dù không phải là cuồng nhiệt nhất, nhưng lại khiến anh ấy vô cùng hưng phấn. Dù sao thì sức khỏe của anh ấy vẫn chưa hồi phục, sau đó tôi không dám để anh ấy l3n đỉnh.

Cả linh hồn và thể xác của tôi cùng nhau an ủi anh ấy, nhìn anh ấy đã ngủ say, tôi xúc động vô cùng.

Một Trang Dật Dương như thế, lần đầu gặp mặt, có đánh chết tôi cũng không thể tin. Thời gian ở bên nhau càng lâu, tôi càng hiểu anh ấy hơn, thậm chí còn không nỡ trách móc anh ấy. Có lẽ tất cả phụ nữ đều có bản năng của tình mẹ.

Tôi liền cảm thấy, đối với Trang Dật Dương, tôi đều có thể tỏa ra ánh hào quang của tình mẹ.

Chuyện của Châu Tư Dĩnh cũng được chúng tôi bỏ qua, qua một lần thấu hiểu sâu sắc, vẫn phải hỏi nữa sao?

Chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa, lại chạm mặt với Trang Vân Đào và kẻ thứ tư kia, người phụ nữ đó xem ra khoảng trên dưới 30 tuổi, trong lòng còn ôm một bé gái.

“Sao con có thể ở cạnh người phụ nữ này? Bên nhà họ Châu, tại sao không tiếp tục đi giải thích?” Trang Vân Đào không có chút ngại ngùng nào khi bị bắt gặp, cũng không dặn chúng tôi không được phép nói ra, xem ra Trần Lệ Nhã cũng đã biết mọi chuyện rồi.

“Con ở bên ai, không cần bố phải quan tâm. Có một người bố như bố, hành động như thế này của chúng ta, rất khó hiểu sao?” Trang Dật Dương cười khẩy, nhưng cũng không nói gì quá quắt.

Tôi không nói một câu, dù sao tôi có nói gì, Trang Vân Đào cũng sẽ không coi trọng tôi.

“Chồng, đây là con trai cả của anh sao?” Người phụ nữ kia ôm đứa bé, vẻ mặt si mê hỏi Trang Vân Đào, sau đó trêu đùa con gái mình gọi anh trai.

Tôi nhìn bé gái đó mới chỉ hơn một tuổi, đang bập bẹ tập nói, nghe lời người phụ nữ kia, bập bẹ nói theo: “Anh anhl”

Mặt Trang Dật Dương lạnh lùng, không hề đáp lại, người phụ nữ kia cũng không tức giận, chỉ đứng đẳng sau Trang Vân Đào, ngược lại đứa bé gái vẫn cố chấp gọi: “Anh, anh”

“Con thực sự muốn từ bỏ vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị sao?” Trang Vân Đào trừng mắt nhìn Trang Dật Dương, không tin nổi mà hỏi lại, không ai rõ con mình bằng cha, mặc dù tình cảm của cặp cha con này không tốt, nhưng không có nghĩa là ông ta không biết những suy nghĩ của Trang Dật Dương.

“Nếu con từ bỏ, vậy thì bố sẽ làm hay là Trang Dật Thần? Thưa bố, màn kịch này bố diễn quá đạt! Ông nội vượt mặt bố, khiến lòng bố sinh thù hận, cho nên mới tạo ra cuộc cạnh tranh ảo giữa hai đứa con trai, thực sự thì bố muốn trở thành Chủ tịch, đúng chứ? Chỉ có như vậy, bố mới có thể nuôi thật nhiều người phụ nữ, sinh thêm vài đứa con ngoài dá thú!” Trang Dật Dương chưa dứt lời đã bị Trang Vân Đào hung hăng tát một cái.

Tôi vội vàng giữ Trang Dật Dương lại, đừng nói thêm gì nữa, đây vốn dĩ là ở chỗ công cộng, nhà họ Trang không thể để người ngoài biết được, nếu không thì ông Trang sẽ thực sự tức chết, như thế sẽ không còn ai có thể bảo vệ anh ấy nữa.

Hơn nữa, nếu hai bố con đối đầu, người chịu thiệt nhất định là đứa con, lẽ nào con trao còn có thể tát lại bố một cái sao?

Chỗ này là một nhà hàng sang trọng, không có ai chụp ảnh, không có ai hóng chuyện, nhưng những ánh mắt dò xét của người khác không ngừng lướt qua, người đàn ông này dẫn tình nhân đi ăn không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng cả hai bố con cùng dẫn theo tình nhân, hơn nữa còn chạm trán nhau, còn động thủ, liên quan đến bí mật gia đình, vẫn là một chuyện hiếm thấy.

Tôi biết vừa rồi Trang Dật Dương bị kích động, vốn dĩ Trang Vân Đào không nên ở đây hỏi câu hỏi như vậy.

Hôm qua là ngày giỗ của vợ cũ, ông ta lại ở cùng với tình nhân, hôm nay còn dân theo đứa con riêng, diễn vai người bố hiền từ, điều này mới kích động đến cảm xúc của Trang Dật Dương.