Chương 109
“Kiểu ăn mặc này rất hợp với côi”
Liêu Phàm nhìn ngó tôi, sau đó vô cùng tán thành, “Tuổi trẻ có chí hướng, tự tin có sức hấp dẫn, không tệ không tệ!”
Tôi nhìn anh ta cười, giây phút này †ôi coi anh ta như người thân, là người thân ở đây của tôi. Anh ta rất tốt, tốt đến mức tôi không nỡ giữ khoảng cách.
Nếu anh ta là anh trai ruột của tôi thì tốt biết mấy. Nhớ hồi nhỏ, tôi cứ luôn đòi bố mẹ tôi một người anh trai, không muốn có em trai em gái.
“Anh Phàm, tôi mời anh ăn cơm căng tin!” Tôi giơ chiếc thẻ ăn trong tay ra, ở đây chúng tôi đều rất đơn thuần.
Chúng tôi cùng nhau ăn rất ngon lành, khiến tôi càng thêm tin tưởng Liêu Phàm, đồ ăn trong căng tin, chỉ có thể nói là chín, không hề ngon miệng, nhưng anh ta lại không hề có bất cứ sự bắt bẻ nào.
“Tôi có thể tra ra cô ở chỗ này, Trang Dật Dương cũng sẽ nhanh chóng tra ra thôi! Vì vậy, cô thực sự muốn ra đi, hay là đợi anh ta hoàn thành xong mọi việc rồi mới đi tìm cô?” Lôi Phàm lập tức đâm trúng chỗ yếu đuối nhất mang theo chút đợi chờ trong lòng tôi.
Không sai, tôi đến đây, ôm một tia may mắn, nếu Trang Dật Dương có thể hoàn thành được nguyện vọng của anh ấy trước đám cưới với Châu Tư Dĩnh, vậy có phải sẽ đến đón tôi về không?
Còn tôi ở đây, cho anh ấy có đủ không gian.
Ít nhất tôi không cần phải nhìn anh ấy cùng Châu Tư Dĩnh tình tứ ngọt ngào, như vậy sẽ khiến tôi điên lên mất.
Vì vậy khi ông Trang đưa ra đề nghị muốn tôi ra đi, tôi liền đồng ý. Nếu không đồng ý, ngược lại ông ta vấn còn những thủ đoạn khác, mà tôi không phải đối thủ của bọn họ.
“Bây giờ anh ấy vẫn ổn chứ?” Tôi không kìm lòng được mà hỏi, những gì Liêu Phàm biết chắc chắn nhiều hơn tôi, tôi ở đây gần như mù thông tin.
“Tôi nhận được cái này!” Liêu Phàm đưa tấm thiệp mời trong tay cho tôi, nhìn bìa thiệp, tôi nén nước mắt, tuyệt đối không được rơi.
Đây là thiệp mời cưới của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh, bức ảnh trên bìa rất đẹp, đẹp đến mức tôi không muốn chấp nhận.
“Tốt rồi, anh ấy như vậy thì tốt rồi!
Tôi cũng có thể yên tâm học hành. Anh Phàm, anh giúp tôi mang chút đồ về cho mẹ tôi nhé!” Tôi đổi chủ đề, không nhìn tấm thiệp mời ấy nữa, tôi sợ bản thân mình không chịu được mà về nước.
“Được, tôi nhất định sẽ đưa cho bác gái, cô chắc chắn không trở về sao?
Nếu cô về, tôi sẽ cùng cô xuất hiện!”
Liêu Phàm nhìn chằm chằm vào mắt tôi, không cho tôi trốn tránh, anh ta đang ép tôi, ép tôi chấp nhận sự thật.
“Không đâu, tôi và anh ta không có quan hệ gì cả!” Tôi tự cho rằng bản thân mình vì một tình yêu mãnh liệt, vì anh ấy mà ra đi, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười. Tôi ở Dương Thành chính là chặn đường đi của anh ấy, bây giờ tôi đi rồi, đường anh ấy đi vừa thẳng vừa thuận.
Như vậy cũng tốt, không phải sao?
Chỉ là hẹn ước 3 năm của chúng tôi, vẫn còn tác dụng sao? Trang Dật Dương sẽ nhớ chứ? Anh ấy đã đi dăng ký kết hôn, làm đám cưới, thời gian tôi ở đây, tuyệt đối không thể tới gần anh ấy.