Yêu Không Phải Lúc

Chương 48: Nước xanh lam (01)




Bắc Kinh, giữa thời tiết mùa hạ.

Người đứng ra tổ chức buổi đấu giá tổ chức triển lãm Tây Tần ở làng du lịch vùng ngoại ô phía tây, người tới tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng và thương nhân lớn. Đúng lúc triển lãm Tây Tần vừa tròn mười năm thành lập, trong mười năm hoạt động thành công kí được nhiều hợp đồng với các họa sĩ, còn có thêm các nghệ thuật gia ở nước ngoài dốc sức giúp đỡ.

Ông chủ buổi của triển lãm Tây Tần thừa dịp buổi đấu giá kết thúc, lúc mà tiệc rượu chưa bắt đầu, trở về phòng nghỉ lấy thứ gì đó. Vừa mở cửa ra, lại thấy một người phụ nữ váy đỏ đang ngồi trên ghế sa lon, nhất thời hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, "Tổ tông của tôi ơi, sao em lại ở chỗ này."

Khương Từ mặc dù dáng ngồi đoan đang, nhưng giày cao gót dưới chân lại mỗi nơi một cái, túi bánh bích quy dấu ở phía sau lộ ra một góc, khóe miệng còn dính một chút mẩu vụn bánh quy nhỏ. Cô thấy người tới là Trần Tây Tử, lại đem bánh bích quy lấy ra, cười nói: "Từ lúc em xuống máy bay đến bây giờ, chỉ ăn được gói khoai tây chiên lúc đứng ở đường chờ xe, thật sự đói sắp chết rồi." Dứt lời tiếp tục ăn như hổ đói.

Trần Tây Tử lấy một quyển danh sách trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn, thuận tay móc gương ra trang điểm lại, "Em không đến buổi đấu giá?"

"Không, tìm đồ ăn khắp noi."

Trần Tây Tử buồn cười, "Vị hoạ sĩ Singapore em thích nhất kia, bức tranh ‘Đêm khuya’ đó được bán với giá 211 vạn."

"Quản nó bao nhiêu tiền, ít hơn hai số không nữa thì em cũng không mua nổi."

"Vậy mà vẫn có người mua được, " Động tác tay của Trần Tây Tử dừng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn cô, "— Khương Từ, bức tranh em vẽ có giá 20 vạn."

Khương Từ nhất thời ngẩn ra, cười, "Người nào chi mạnh tay như vậy?"

Trần Tây Tử xoáy son môi ra, cẩn thận tô, "Đồ tốt luôn có người biết hàng, năm nay đăng ký ba bức, bức tranh này của cô là đắt tiền nhất." Cô nhướng mày cười cười, "Xem ra ánh mắt của chị vẫn tinh chuẩn như cũ, cũng không uổng phí thời gian hai năm qua."

Sau lưng triển lãm Tây Tần có chỗ dựa, vả lại núi dựa này hết sức không đơn giản, thay vì nói là triển lãm tranh, còn không bằng nói là công ty đầu tư nghệ thuật, có thể ký hợp đồng với hoạ sĩ, đều cần có chút tài năng. Nhưng trên buổi đấu giá, một tác phẩm của người mới có thể lên tới 20 vạn, cũng là vô cùng hiếm thấy. Năm nay triển lãm tranh có thêm, một người trong đó mới vừa tròn mười sáu tuổi, thời gian trước triển lãm tranh tuyên truyền rất nhiều, nói người này là "Họa sĩ nhí thiên tài ". Thì ngược lại Khương Từ, hai năm qua ở nước ngoài, vô cùng bí ẩn.

Khương Từ cũng khó nén vui sướng, "Còn phải cảm tạ chị."

"Đừng cám ơn chị, chị chính là một thương nhân nhổ lông chim nhạn đang bay qua, cẩn thận chị giữ lại hai mươi vạn này, một phần cũng không cho em."

Khương Từ cười nói: "Vẫn phải chừa chút tiền xe cộ cho em."

Trần Tây Tử trang điểm xong, giục Khương Từ cũng nhanh chóng thu thập xong, đi đến tiệc rượu. Trải qua sự giới thiệu của Trần Tây Tử, Khương Từ lên tiếng chào hỏi với người mua tác phẩm của cô, cũng không nhớ kỹ tên, chỉ theo Trần Tây Tử gọi là "Lôi Tổng".

"Bức tranh của người này, kết cấu lớn mật màu sắc kiệt xuất, tôi đã nhiều năm không gặp được tác phẩm có linh khí như thế rồi, để thêm vài năm, nhất định sẽ tăng giá trị."

Khương Từ cười nói: "Nhờ Lôi Tổng nâng đỡ."

"Còn trẻ, vẽ cho tốt, đi theo bà chủ Trần học hỏi thêm kinh nghiệm."

Trần Tây Tử cười nói: "Lôi Tổng, ngài thật biết nói chuyện, câu nói đầu tiên khen ngợi hai người. Ngày trước chỉ nghe nói ngài có ánh mắt độc đáo, hôm nay gặp mặt quả thật không giả. Bức tranh hôm nay ngài mua, tôi bảo đảm kiếm bộn không lỗ, hai mươi vạn tuyệt đối là có lời."

Mắt thấy Trần Tây Tử cùng với Lôi Tổng anh một câu tôi một câu, rất nhanh liền nói tới chuyện hợp tác buôn bán, Khương Từ cảm thấy nhàm chán, kính Lôi Tổng gần nửa ly rượu, mượn cớ rời đi.

Cô cầm một đĩa thức ăn, lẳng lặng lên lầu hai, ngồi ở lan can khu nghỉ ngơi, vừa ăn vừa nhìn xuống phía dưới. Ngồi yên chốc lát, chợt thấy ánh sáng bên cạnh bị che đi hơn nửa, Khương Từ giương mắt, nhất thời sững sờ, vội vàng đứng dậy, "Hứa tiểu thư?"

Hứa Tẫn Hoan cười nói: "Tôi nhìn thấy người giống cô, quả nhiên."

Khương Từ đưa tay nắm chặt tay cô, "Sao chị lại tới Bắc Kinh rồi hả ?"

"Cãi nhau với người trong nhà, ra ngoài giải sầu, buổi đấu giá này có họa sĩ tôi rất thích, tìm bạn xin một tấm thiệp mời. Tôi thật sự không ngờ trên buổi đấu giá này có thể nhìn thấy tranh của cô, tiệc rượu vừa bắt đầu liền tìm cô."

Khương Từ cười nói: "Trước đó tôi vẫn ở phòng nghỉ — chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi."

Khương Từ bưng đĩa, dẫn Hứa Tẫn Hoan đến phòng nghỉ.

Hứa Tẫn Hoan một đường không nhịn được quan sát. Tóc dài của cô búi thành búi tóc, làn da đen đi mấy phần, không trắng bệch như tờ giấy giống như ba năm trước, mang theo bệnh khí dày đặc; lễ phục đỏ chót dài tới đầu gối, màu sắc tươi sáng mà không dung tục, làm cô trông giống như một đóa hoa hồng Bulgaria — cô trước kia tuyệt sẽ không đem hoa hồng cùng Khương Từ liên hệ với nhau.

Đến phòng nghỉ, Khương Từ đang muốn bảo Hứa Tẫn Hoan ngồi xuống, nhìn thấy túi bánh bích quy còn ném ở ghế sa lon, lập tức nhặt lên ném vào thùng rác, "Ưmh... Mời ngồi."

Hứa Tẫn Hoan không khỏi cười, "Cô đừng thận trọng như vậy, chúng ta cũng coi như là người quen cũ gặp lại có phải hay không?"

Khương Từ cười gật đầu, "Trước buổi chưa tôi mới xuống máy bay, không ngờ ngày đầu tiên lại có thể gặp được người quen."

"Từ chỗ nào bay trở về hay sao?"

"Nước Anh."

Hứa Tẫn Hoan liếc nhìn cô một cái, cũng không nói gì, "Vẽ tốt vô cùng, nếu không phải hiện tại tôi không có đồng nào trên người, cũng nguyện ý mua ủng hộ cô."

Khương Từ cười, "Ngàn vạn đừng làm người tiêu tiền như rác, có tốt hơn nữa, nếu cô thực sự yêu thích, trở lại tôi tặng cô miễn phí."

Hứa Tẫn Hoan nhất thời không lên tiếng, yên lặng chốc lát, vẫn hỏi: "Ba năm nay, cô vẫn ở nước Anh sao?"

"Hai năm trước mới đi. Khi đó vừa đúng lúc có một suất học bổ túc, chị Tây Tử — cũng chính là chủ của buổi triển lãm — đăng ký cho tôi."

"Cô vừa rời thành phố Sùng liền tới Bắc Kinh à?"

"Không phải, trước đó ở Đại Lý gần một năm."

Hứa Tẫn Hoan vẫn nhìn cô, không thể nghĩ đến sinh thời lại gặp được người bình tĩnh ung dung như Khương Từ vậy, cùng với thiếu nữ cả người đầy gai ba năm trước đây quả thật tưởng như hai người, cô không khỏi cười hỏi, "Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Vẻ mặt Khương Từ thoáng chậm lại, yên lặng chốc lát, ngón tay lặng lẽ nắm chặt, lại chậm rãi buông ra, "... Anh ấy tốt không?"

"Tạm được, ít nhất bề ngoài xem như khỏe mạnh cường tráng không bệnh không nạn."

Khương Từ liền lại cười khe khẽ một tiếng, "Vậy thì tốt..."

"Nhưng trong lòng thế nào, thì không nói chính xác được." Cô thấy vẻ mặt Khương Từ biến đổi, không khỏi ranh mãnh cười một tiếng, "... Trêu cô thôi, Lương Cảnh Hành không tồi, người như anh, không dễ mà suy sụp. Anh gần đây đang đầu tư làm Nhà Sản Xuất, bận rộn gần như không thấy bóng dáng. Bác Lương ngày ngày giục anh giải quyết chuyện lớn cả đời, làm tôi cũng gặp họa theo."

Khương Từ nghe vậy giật mình, ngược lại nghi vấn từ nhiều năm trước tới giờ lần nữa nổi lên, cô nhìn Hứa Tẫn Hoan, chần chừ chốc lát, vẫn hỏi: "Chị và Lương Cảnh Hành ..."

Hứa Tẫn Hoan vội vàng khoát tay cắt lời cô, "Anh ấy không nói với cô?"

"Anh ấy chỉ nói chị không muốn kết hôn, cho nên lấy anh làm lá chắn."

Hứa Tẫn Hoan cười to, "Người này ngược lại thật sự là bạn chí cốt, ưmh... Nói thế nào đây, thật ra thì tôi không thích đàn ông."

(Có ai bị sock như ta không?)

Trước đây Khương Từ đã mơ hồ có phỏng đoán này, "... Thật xin lỗi, trước đây tôi đã có chỗ hiểu lầm chị."

"Không sao — tôi mà sớm biết quan hệ giữa cô và anh ấy, nhất định sẽ chính miệng giải thích với cô. Lương Cảnh Hành cũng là người thành thật, bảo anh ấy giữ bí mật anh ấy lại thật sự không nói câu nào, khó trách đều làm tất cả bạn gái tức khí mà chạy."

Khương Từ cười, dần dần nhạt đi, khẽ buông ánh mắt xuống, "... Thật ra thì tôi không phải cố ý không liên lạc với mọi người, chỉ là muốn phân cao thấp với bản thân, dù sao tất cả đều đã xảy ra, không thể mặt xám mày tro mà trở về."

Hứa Tẫn Hoan cười nói: "Tôi hiểu, hơn nữa chỉ sợ cũng chỉ một mình tôi tán thành hai người tạm thời tách ra."

Khương Từ ngẩng đầu nhìn cô.

"Tôi với Lương Cảnh Hành là bạn tốt, cho nên lập trường không khỏi sẽ nghiêng về phía anh. Lương Cảnh Hành người này thật ra thì cũng cố chấp giống cô, chỉ là phương thức cố chấp lại không giống. Giữa hai người có quá nhiều vấn đề, nếu vẫn cố ở chung theo phương thức như trước kia, cuối cùng không tránh khỏi Nhất Phách Lưỡng Tán — tôi vốn hay ní thẳng, cô đừng để ý."

Khương Từ cười lắc lắc đầu, "Chị nói đúng."

Hứa Tẫn Hoan dừng mấy giây, hỏi cô: "Có định trở về thành phố Sùng không?"

"Sẽ về, chỉ là..." Khương Từ do dự.

"Anh ấy vẫn đang chờ cô."

Khương Từ sửng sốt.

"Cô còn không trở về, anh ấy thật sự già rồi."

***

Sau khi Hứa Tẫn Hoan đi, hai câu này vẫn không ngừng lặp lại trong đầu cô, tựa như chú ngữ không xua tan được. Cô cuối cùng thỏa hiệp, hỏi Trần Tây Tử hành trình sắp xếp gần đây, biết được kế tiếp có gần hai tuần không có việc gì, liền hạ quyết tâm, mua vé bay giá đặc biệt về thành phố Sùng — không thể trả đổi, cũng coi như cắt đứt đường lui của bản thân.

Xác định ngày về, Khương Từ càng thêm chần chừ do dự. Mỗi ngày dùng nửa giờ dọn dẹp hành lý, thêm thêm giảm một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thu xếp xong.

Kì kèo mè nheo trốn tránh, mãi cho tới ngày lên đường.

Lúc rơi vừa mới bước chân xuống thành phố Sùng, trong không khí phảng phất có mùi của bùn đất. Khương Từ đến căn phòng ở đường hà vương động, móc chìa khóa ra lại nửa ngày cũng không mở được, lúc này mới phát hiện ổ khóa đã đổi.

Cô đành phải đến khách sạn gần đấy, tắm rửa thay quần áo, nhiều lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi, lại lùi bước, gần quê lòng kinh hãi.

Hôm sau là một ngày nắng, chưa đến giữa trưa nắng đã vô cùng gay gắt. Khương Từ cảm thấy như vậy không được, lấy đồ đã chuẩn bị xong từ sáng sớm trong va li ra, bỏ vào túi giấy, một đồ trang sức tinh tế trang nhã, lấy hết dũng khí đến công ty của Lương Cảnh Hành.

Bởi vì không có hẹn trước, nhân viên lễ tân không chịu cho đi, Khương Từ không thể làm gì khác là thử gọi vào số điện thoại của Lưu Nguyên, ai ngờ lại vẫn có thể gọi được.

Lưu Nguyên sau khi nghe cô tự giới thiệu xong, nhất thời như gặp quỷ nhỏ giọng kêu một tiếng, vội nói, "Tôi... tôi tới ngay, Khương tiểu thư chờ một chút!"

Mấy phút sau, Lưu Nguyên từ thang máy bước ra.

Khương Từ cười chào hỏi với cậu, Lưu Nguyên tựa như thấy người ngoài hành tinh, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới nói: "Mời tiến vào."

Dọc đường đi qua hai bức tường cô đã từng vẽ, qua nhiều năm, màu sắc đã phai nhạt đi mấy phần.

Lưu Nguyên dừng bước lại, "Cái đó, hôm nay anh Lương vừa vặn ở công ty, Khương tiểu thư cô... Tự cô đi qua đi." Không đợi cô nói gì nữa, bàn chân bôi dầu chạy đi như một làn khói.

Khương Từ vốn định kéo thêm một người giảm bớt hỏa lực, tính toán lúc này thất bại, cảm giác khẩn trương hai chân như nhũn ra lần nữa kéo tới, làm cho cô có chút khó thở.

Mặc dù Lưu Nguyên ngồi ở trên vị trí của mình, lại vươn cổ dài chú ý động hướng bên kia, ai ngờ ghế ngồi còn chưa ấm chỗ, Khương Từ lại cầm túi giấy trở lại. Lưu Nguyên ngẩn người, "Sao vậy Khương tiểu thư?"

Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "Tôi tới không đúng lúc, ngày khác trở lại thăm hỏi." Nói xong, bước chân lưu loát bước đi.

Lưu Nguyên không hiểu gì, chạy nhanh vào phòng làm việc, lại thấy cửa khép, nhìn qua khe cửa, Đàm Hạ đang đứng bên cạnh Lương Cảnh Hành, khom người nói chuyện với anh.

Lưu Nguyên ở trong lòng mắng một câu, người phụ nữ này, tới thật đúng con mẹ nó lúc. Anh nghĩ cũng không thèm nghĩ, mạnh mẽ đẩy cửa, "Anh Lương, anh ra ngoài em có chuyện muốn nói với anh!"

Ánh nắng bên ngoài sáng đến chói mắt, chiếu xuống làn da đau rát, Khương Từ đi rất nhanh, trong lòng nhất thời cũng không nói rõ là tư vị gì.

Mới vừa đi tới ven đường, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến: "Khương Từ!"

Như bị sét đánh, cả người cô chấn động, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.