Yêu Không Phải Lúc

Chương 43: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (02)




Tần Trẫm nghỉ ngơi một lát, từ sau quầy hàng lấy ra một lon bia, kéo nắp ra ừng ực uống cạn, hài lòng thở phào một cái. Anh thấy Khương Từ đang sững sờ nhìn vách tường phía sau, cũng quay đầu lại đi liếc mắt nhìn, "Thế nào?"

Khương Từ chỉ chỉ bao thuốc "Hoa sơn trà", "Cái này có thể cho tôi hay không?"

Lon bia bị bóp méo nằm ở trên quầy, Tần Trẫm nhàm chán ném một cái, lon bia bay ra ngoài, "Mấy cô gái nhỏ các cô toàn thích mấy thứ kiểu cách như vậy, cũng là bị câu kia thơ kia lừa hả?"

Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy

(Cùng quân quen biết sơ, giống như cố nhân về.)

Năm trước có một buổi tối, cô hỏi Lương Cảnh Hành, có từng nghe đến loại thuốc "Hoa sơn trà" này hay không.

"Cho tôi đi."

Tần Trẫm nhíu mày, "Bản cũ này đã ngừng sản xuất rồi, tôi cũng chỉ có một bao như vậy."

Khương Từ cắn răng, "Tiền công tôi không lấy cũng được."

"Có cần thiết không?" Tần Trẫm lại lấy ra hai lon bia, đưa cho Khương Từ một lon, "Uống đi."

"Tôi không uống."

"Không uống thì không cho cô."

Khương Từ mắt cũng không chớp, bật lon bia ra uống một hơi hết, đem lon không đập bụp lên trên quầy một cái, "Được chưa?"

"..." Tần Trẫm một hồi lâu không trả lời, xoay người đem bao thuốc trên tường lấy xuống, "Cho cô cho cô."

Khương Từ nhận lấy, vuốt ve.

Tần Trẫm chống tay lên quầy, có chút hứng thú nhìn chằm chằm vào Khương Từ, "Tiểu cô nương, không nhìn ra, cô lại là kiểu người liều mạng như vậy."

Khương Từ mặc kệ anh.

"Chuyện nhỏ đã liều mạng, gặp phải chuyện lớn, cô định làm như thế nào?"

Khương Từ hơi ngẩn ra.

Tần Trẫm cười một tiếng, cầm lon bia lên uống một ngụm lớn, chuyển hướng nhìn về phía vách tường bên cạnh, nhìn kỹ một chút, "Vẽ tạm được, chuyên ngành là học cái này?"

Khương Từ không trả lời.

Tần Trẫm chỉ chỉ ghế chân cao trước quầy, "Ngồi, tôi cùng cô nói chuyện phiếm — ngồi đi, tôi cũng không ăn thịt cô được." Anh hài lòng nhìn Khương Từ ngồi lên, nhướn mày cười một tiếng, lại lấy ra một lon bia, bật ra để trước mặt Khương Từ.

Mặt Khương Từ đã hơi nóng lên, lại không dám uống..., "Anh có biết một loại thuốc lá, màu nâu, trên bao thuốc viết một chữ “Đạo” theo lối thư pháp hay không?"

Tần Trẫm xoay người chỉ tay vào một chỗ nào đó, "Cái này?"

Khương Từ gật đầu.

"Dòng chảy Sông Hồng."

"Anh có không?"

"Thuốc lá này rất đắt, tôi nghèo rớt mồng tơi, không hút nổi loại này." Anh ở trong ngăn kéo tìm tìm kiếm kiếm, lấy một bao Vạn Bảo Lộ, quơ quơ, "Còn có mấy điếu này. Loại này mùi nhạt, phụ nữ đều thích hút loại này."

Ánh mắt Khương Từ dính trên bao thuốc lá, do dự một chút, thò tay mà tiếp nhận, rút ra một điếu, sờ sờ túi, móc bật lửa ra.

Tần Trẫm liếc mắt nhìn thứ trong tay cô, "Ngược lại cái bật lửa này là thứ quý giá nhất trên người cô."

Khương Từ không lên tiếng, do dự ngậm đầu lọc, động tác vô cùng khó chịu không quen.

Tần Trẫm cười to, "Thì ra cô chưa hút bao giờ, động tác này của cô đâu giống hút thuốc, rõ ràng là ngậm cành cây."

"..."

Tần Trẫm cũng rút ra một điếu ngậm lên miệng, cầm lấy bật lửa trong tay Khương Từ châm lửa, hít một hơi sâu. Anh vuốt vuốt cái bật lửa kia, "Cũ như vậy, không phải của cô hả?"

Khương Từ không lên tiếng, vươn tay đoạt lại, châm điếu thuốc trong miệng, không có trình tự mà hít một hơi, chợt cảm thấy ngứa cổ họng, ho mãnh liệt .

Tần Trẫm cười ha ha, "Cô đừng ho, càng ho càng khó chịu. Hút thuốc lá phải hít vào giống như hô hấp, không phải nuốt xuống. Cô chưa từng hút thì đừng thử, cũng không có gì tốt."

Đang nói chuyện, chợt thấy sác trời bên ngoài sẩm tối, Tần Trẫm liếc mắt nhìn, lập tức đứng lên, "Trời sắp mưa, đi, tôi đưa cô về."

Khương Từ liếc anh một cái, "Tiền công đâu?"

"..." Tần Trẫm lấy ra một tập tiền từ trong ví, cũng không đếm, nhét vào trong tay cô, "Nhiều như vậy, còn thừa coi như là tôi cho cô." Anh bước nhanh ra khỏi khách sạn, đóng cửa khóa lại.

Xe của Tần Trẫm con xe Santana rách rưới, miễn cưỡng có thể lái được, nhưng thoải mái đoán chừng không tốt hơn máy kéo là bao nhiêu. Rốt cuộc không đuổi được tốc độ của mây đen, đi được nửa đường, đang trên đường cao tốc thì giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, Santana nức nở nghẹn ngào hai tiếng, tắt điện luôn.

Tần Trẫm đập vài cái mà vẫn không có tác dụng gì, xoay người nói với Khương Từ, "Cô đi xuống giúp đỡ đẩy một cái."

"..." Khương Từ bỏ balo ra, nhảy xuống xe. Nước mưa xối lênngười, vô cùng lạnh. Cô chợt nghĩ đến ngày kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học năm ngoái, so với cơn mưa này còn ác nghiệt hơn, làm cho người ta không còn chỗ nào để trốn.

Xe chuyển động, Tần Trẫm thò đầu ra, hô to: "Lên mau!"

Khương Từ vừa mới lên xe, một cái áo vét được phủ lên đầu cô, "Mặc vào, đừng để bị cảm — ha, nhìn gầy yếu như vậy, không ngờ lại có hơi sức vậy."

Khương Từ không lên tiếng, cả người run rẩy.

Nguyên một giờ trên đường cao tốc, lại thêm nửa giờ nữa, lúc đến nhà Khương Từ, trời đã gần tối đen.

Tần Trẫm không xuống xe, "Nhanh về tắm đi! Tiền công cô tính toán lại đi, nếu không đủ, lát nữa tôi để Lý Khải đem phần còn lại trợ cấp cho cô." Nói xong, đánh tay lái chuyển xe thật nhanh, hòa vào làn đường, lái vào trong mưa bụi mờ mịt.

Khương Từ cởi quần áo ướt sũng ra, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Đầu tiên là nước lạnh, chảy một lát mới dần dần nóng lên. Khương Từ rùng mình một cái, dần dần trong hơi nóng, suy nghĩ cũng chầm chậm bay trở lại.

Cô tắm xong, thay một bộ quần áo sạch, móc ra tập tiền đã ướt nhẹp trong túi, đếm đếm, không ít, còn nhiều hơn hai trăm.

Mưa còn chưa ngừng, đập vào trên cửa kính kêu lốp bốp, sắc trời bên ngoài đen như mực.

Trong một nháy mắt nào đó, hoặc là thật ra thì ở mới vừa trên đường về, một loại khổ sở khó nói lên lời liền dần dần chiếm lấy cô. Cô nghĩ, chắc là bởi vì trời mưa.

Hôm tổ chức tang lễ, là một ngày mưa; Lương Cảnh Hành đến thăm cô, là một ngày mưa; lần đầu tiên anh đến nhà, là một ngày mưa; nụ hôn đầu của cô, cũng là ở trong mưa...

Cô lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ điện thoại.

Cái tên đó nằm ở giữa một loạt các "l", an tĩnh không tiếng động.

Cô chợt khóa màn ảnh, đưa điện thoại di động ném lên giường, đứng dậy ra cửa.

Trong siêu thị nhỏ gần đó, tất nhiên không có "Dòng chảy Sông Hồng" như Tần Trẫm đã nói, mấy nhãn hiệu khác cô cũng không biết gì cả, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mua một bao Vạn Bảo Lộ.

Dựa theo phương pháp Tần Trẫm, cô thử mấy lần, lúc ho đến lá phổi cũng bắt đầu thấy đau, cuối cùng cũng hơi nắm bắt được phương pháp.

Mùi vị cũng không tốt, không biết tại sao anh thích.

Cô ngồi ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi, lẳng lặng hút xong một điếu thuốc.

***

Ngày hôm sau, Khương Từ biết được Tần Trẫm xảy ra tai nạn xe cộ. Cái xe sắp hỏng ở một trấn gần biển đông bị trượt bánh, đâm xuống ruộng. Tần Trẫm ngược lại không bị thương quá nặng, xương cánh tay gãy, phải bó thạch cao một tháng.

Về tình về lý, Khương Từ cũng phải đi xem một chút, dù sao người ta cũng là vì đưa cô về mới xảy ra chuyện.

Tần Trẫm không quá thê thảm giống như trong suy nghĩ của cô, đang treo ngược cánh tay vừa nói vừa cười với cô y tá nhỏ, mấy câu liền dụ được người ta mở cờ trong bụng. Tần Trẫm thấy Khương Từ câu nệ đứng ở cửa, vẫy vẫy tay.

Khương Từ đem giỏ trái cây bỏ qua một bên, hỏi tình trạng của anh.

"Không việc gì, chỉ là tiến độ trang hoàng khách sạn phải chậm lại, sợ rằng không làm kịp đến giai đoạn bước vào mùa đắt khách."

Khương Từ cúi đầu suy nghĩ một chút, "Để tôi giúp anh."

Tần Trẫm liếc nhìn cô một cái, "Cũng được, không để cho cô làm không công, tôi trả tiền công cho cô, hoàn toàn công bằng chứ?"

Tất cả đều là chuyện vụn vặt, lớn như kiểu dáng bàn ghế, nhỏ như ly trà gối ôm. Ở dưới sự điều hành của Tần Trẫm, Khương Từ đi theo Lý Khải chạy qua chạy lại, Chủ nhật còn phải đến lớp năng khiếu, bận rộn hai tuần lễ, cuối cùng đồ đạc to nhỏ trong nhà hành chuẩn bị đầy đủ hết.

Tần Trẫm đối cô làm việc rất hài lòng, "Không ngờ cô lại phải cực khổ như vậy. Không thì đi theo tôi đi, vừa đúng lúc tôi đang thiếu người."

"Làm cái gì?"

Tần Trẫm quan sát cô một cái. Chạy hai tuần lễ dưới ánh nắng chói chang, cô so với lúc đầu thì hơi đen đi một chút. Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh đen. T-shirt quần ngắn cùng giày thể thao, hai bắp chân nhỏ dài có vẻ mạnh mẽ có lực.

"Ừhm... Cô cứ ở quần tiếp tân trước, đăng kí cho khách, thu tiền, không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm với mấy người khách."

Khương Từ do dự.

Tần Trẫm cười cười, "Nói chuyện phiếm thì tôi không miễn cưỡng, bằng mạt thối của cô, sợ rằng khách bị cô dọa chạy trước. Không phải cô vẽ tranh sao? Bình thường có thể vẽ vài thứ, để trong tiệm của tôi để bán, không lấy thành quả của cô."

Khương Từ vẫn do dự.

Tần Trẫm không thể không xuất ra đòn sát thủ, "Bao ăn bao ở."

"Được."

Tần Trẫm thấy buồn cười, "... Tôi hỏi cô một câu, tròn mười tám chưa? Đừng để bị người ta tố cáo tôi thuê lao động trẻ em."

Khương Từ lườm anh một cái, "Cả tuổi mụ là 20."

Phòng Khương Từ thuê ở hạ quan trấn vừa đúng đến hạn nộp tiền, liền không tiếp tục thuê nữa, đến ở phòng khách sạn Tần Trẫm cung cấp. Tầng một, mặt hướng ra biển. Tần Trẫm vì thế nhiều lần tranh công: "Thấy tôi quan tâm cấp dưới chưa, phòng cảnh biển xa hoa, cho thuê thì một ngày có thể kiếm được hai trăm, cứ vậy để cho cô ở, chậc chậc."

Tháng sáu vừa đến, du khách đến Đại Lý dần dần nhiều hơn, khách sạn cũng thường xuyên đầy ngập khách. Khương Từ cũng không phải một nhân viên hết sức làm hết phận sự, bởi vì cô còn phải vẽ tranh, thường xuyên vẽ đến quên thời gian, nhưng Tần Trẫm giống như không thèm để ý chút nào, chế độ chấm công theo ngày hoàn toàn là thùng rỗng kêu to.

Khách sạn còn có quầy rượu, cuộc sống về đêm hết sức phong phú. Tần Trẫm rất biết cách xào không khí, hơn nữa vẻ bất cần đời của bản thân đặc biệt hấp dẫn người khác, đặc biệt ôm diễm ngộ với mấy nữ thanh niên văn nghệ.

Khương Từ không chỉ một lần gặp cô nàng vòng tay bạc tóc dài mượn lý do mời rượu mà xông lên quầy rượu hướng Tần Trẫm dâng nụ hôn, Tần Trẫm ai đến cũng không cự tuyệt, nói lời tâm tình nửa thật nửa giả, dụ người khác cũng làm bộ cho là thật.

Khương Từ nghĩ đến lời nói của Lý Khải, Tần Trẫm hôm nay tính toán ổn định lại, mở nhà hàng, cưới một vợ, không khỏi cười bỏ qua.

***

Thành phố Sùng bước vào mùa hè, nhiệt độ càng ngày càng cao hơn.

Hôm nay, Lương Cảnh Hành vừa tới phòng làm việc, vừa mở máy vi tính kiểm tra email, Hứa Tẫn Hoan chân sau đi vào, "Lương Cảnh Hành, có một tin tức tốt."

Lương Cảnh Hành chấn động.

Hứa Tẫn Hoan sờ lỗ mũi một cái, có chút không đành lòng, "Ưmh, không, không phải chuyện kia... Chuyện anh nhờ em hỏi thăm có đầu mối rồi, " Cô từ trong túi xách móc ra một quyển tạp chí, khẽ ném trước mặt Lương Cảnh Hành, "Người này có biết không?"

Lương Cảnh Hành đưa mắt nhìn người trên tờ tạp chí, "Đàm Huy."

Hứa Tẫn Hoan mấy phần do dự, "Bốn năm trước, Khương Minh Viễn có một hạng mục đang kêu gọi đầu tư, Đàm Huy vì để làm thân với Khương Minh Viễn…” Dừng một chút, "Mua tác phẩm đầu tay của Khương Từ."

Lương Cảnh Hành nghe vậy khẽ nâng ánh mắt lên, lại liếc mắt nhìn tờ tạp chí.

"Lúc ấy tranh kia cũng phải tâng bốc lên 20 vạn, anh mà tìm ông ta mua lại, khẳng định bị lừa một khoản." Hứa Tẫn Hoan quan sát vẻ mặt Lương Cảnh Hành, cười cười, tự biết vừa nói một câu vô ích — đừng nói là bị lừa một khoản, sợ rằng bao nhiêu tiền anh cũng phải mua.

Khương Từ đã đi mấy tháng không chút tin tức, mọi người dò thăm khắp nơi cũng không thu hoạch được gì, dù sao không có thủ đoạn bản lãnh thông thiên. Tựa như một giọt nước rơi vào biển rộng, Trung Quốc lớn như vậy, một người nếu cố tình không cho người ta tìm được, dễ dàng đến cỡ nào.

Ngày thứ hai sau khi Khương Từ đi, Lương Cảnh Hành liền từ chức ở trường đại học, Hứa Thu Thật mấy phen giữ lại cũng không giữ được, chỉ nói: "Sinh viên Khương đã thành toàn cho cháu, cháu cần gì phải lãng phí ý tố của cô bé."

Lương Cảnh Hành xem thường, thành toàn cái gì, rõ ràng là trả thù.

Dĩ nhiên còn có người cũng tức giận như anh, đó chính là Trần Đồng Úc. Lương Cảnh Hành chịu đòn nhận tội, bị Trần Đồng Úc mắng cẩu huyết lâm đầu, ngày cả lời nói độc ác cả đời không qua lại với nhau như vậy cũng nói hết ra. Tài năng của Khương Từ được người của công ty đầu tư nghệ thuật nhìn trúng, Trần Đồng Úc đang trong bàn bạc, chỉ kém giải quyết dứt khoát, kết quả là thất bại trong gang tấc.

Đối với hai người này Khương Từ và Lương Cảnh Hành, Hứa Tẫn Hoan cũng bội phục vô cùng. Một người nói đi liền đi, im hơi lặng tiếng, thật là có thể nhẫn tâm như vậy; một người giống như không có việc gì cả, cứ theo lẽ thường đi làm, tập thể dục, hiện giờ lại chụp ảnh, trời nam đất bắc sưu tầm dân ca, còn cai thuốc, một dạng chơi dưỡng sinh vậy.

Cô đột nhiên có chút hiểu tại sao chỉ cần là việc Lương Cảnh Hành muốn làm, cũng chưa từng làm không xong. Mà bản thân đã lớn lên cùng anh, hồ đồ cho tới bây giờ, cũng chỉ là dựa vào tiền nhuận bút ăn cơm, tác giả có bữa nay không có bữa mai.

Yêu thương có thể đạt tới cảnh giới của hai người bọn họ, không thể không nói cũng là một loại bản lĩnh.