Yêu Không Phải Lúc

Chương 28: Quả lựu đỏ (11)




Luyện tập vài ngày ởphòng tranh, Khương Từ nhận được điện thoại của Tào Bân đã lâu khôngliên lạc, mời cô tham dự party sinh nhật.

Nhưng khi Lương Cảnh Hành nghe được hóa ra party được tổ chức trong quán bar cô từng làm, thì mãnh liệt yêu cầu được đồng hành.

Khương Từ không lay chuyển được anh, đành phải đồng ý, "Hôm đó là sinh nhật của anh Tào, em chắc chắn phải mời anh ấy một chén."

Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Với cái tửu lượng kia của em hả, vẫn là đừng có thể hiện đi."

Khương Từ cười mà như không cười, "Em cũng không phải là lần đầu tiên thểhiện, không phải anh rất thích nghe ngóng sao?" Hiển nhiên là chỉ chuyện lần trước cô uống rượu "Say rượu nói lời thật”.

"Anh cũng không thích nghe ngóng, uống rượu còn phải để anh tới khắc phục hậu quả."

Lúc hai người đến quán bar, không khí đã vô cùng náo nhiệt. Tào Bân dẫn hai người tới quầy bar trước, lại xoay người đến cửa nghe điện thoại. Tiểuca điều chế rượu vẫn là người pha rượu cho Khương Từ hồi sinh nhật, nhìn Khương Từ huýt sáo: "Đã lâu không gặp." Tiện đà ánh mắt chuyển qua trên người Lương Cảnh Hành, "Vị này là..."

“Thầy giáo tôi – đã lâukhông gặp, " Khương Từ nhẹ nhàng xoay xoay chiếc ghế chân cao, "Cho tôicùng vị tiên sinh này hai chén..." Cô nhìn nhìn giá rượu phía sau Tiểuca, rực rỡ muôn màu, nhưng một loại cũng không biết.

Lương Cảnh Hành nói tiếp, "Một ly loa ti chùy tử, một ly nước chanh."

Khương Từ lườm anh, "Em trưởng thành rồi."

Tiểu ca nở nụ cười, "Muốn loại lần trước không? Độ cồn thấp, là rượu ngọt pha với nước trái cây."

Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành từ từ uống rượu, chờ Tào Bân quay lại. Tiểu cakhông chút để ý lau chùi cái ly, ánh mắt cố định ở trên người Lương Cảnh Hành, "Thầy Lương là làm công việc gì?"

Khương Từ suýt chút nữa thì sặc một ngụm rượu, "Anh đã gọi anh ấy là thầy rồi, còn hỏi anh ấy làm công việc gì?"

"A...... Thật xin lỗi, vậy để tôi đổi một vấn đề khác, " Tầm mắt của anh rơi vào cổ áo của Lương Cảnh Hành, "Thầy Lương đã kết hôn chưa?"

"..." Khương Từ dở khóc dở cười, "Anh ấy không cùng một loại với anh, đừng hỏi nữa, thẳng tắp thẳng tắp, không lừa anh."

Lần này, ngược lại là Lương Cảnh Hành thực sự bị sặc rượu.

May mà Tào Bân đẩy cửa quay lại, mang hai người lên phòng ở lầu hai phòng.Hiệu qả cách âm của căn phòng rất tốt, âm nhạc rung thiên động địa trong đại sảnh lập tức bị ngăn cản ở bên ngoài.

Bên trong mở nhạc jazz chậm rãi, hơn mười người ngồi trên sô pha dài, ngồi vây quanh cái bànnhỏ, từng người tán gẫu. Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành đi vào cũngkhông ai để ý, tự mình tìm một góc ngồi xuống. Tào Bân bưng rượu sangcho hai người, ngồi xuống nói chuyện phiếm với Khương Từ, hỏi tình hìnhgần đây của cô. Anh nghe nói Khương Từ không thể đi học viện mỹ thuậttrung ương, cũng có vài phần tiếc hận.

Ngồi một lát, Lương Cảnh Hành lên tiếng chào hỏi, đứng dậy đi toilet.

Tào Bân vẫn nhìn theo bóng dáng Lương Cảnh Hành đi ra khỏi cửa, thu hồi ánh mắt, trên mặt hình như có nghi hoặc, "Người thầy này của em anh nhìnkiểu gì cũng thấy quen mắt?"

Khương Từ ngẩn ra, cẩn thận nghĩnghĩ, không nhớ rõ trước kia hai người có từng gặp mặt nhau hay không,"Anh hẳn là lần đầu tiên thấy anh ấy đi?"

"Hẳn là lần đầu tiêngặp, anh rất giỏi nhớ người, những người nói chuyện qua đều khôngquên..." Anh cau chặt mày lại, cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên vỗ đùi, "Nhứra rồi!"

Khương Từ hoảng sợ, "Nhớ tới cái gì rồi hả ?"

"Có một lần, vào buổi tối anh tới quán bar đi làm, thường mấy lần nhìn thấy anh ta ở đối diện Walmart."

Khương Từ sửng sốt, "Chuyện khi nào?"

Tào Bân trầm ngâm, "Vào khoảng tháng bốn, tháng năm năm nay... Lần đầu tiên anh chú ý tới anh ta, là vì anh ta mặc tây trang vô cùng nghiêm chỉnh,đứng trạm xe hút thuốc bên cạnh ô tô. Anh cảm thấy với hình tượng khíchất này của anh ta, hẳn là không nên xuất hiện ở những chỗ như này. Vềsau, chỉ cần đến phiên anh trực đêm, đều có thể thấy anh ta..." Anh nghĩ nghĩ, "Ít nhất cũng duy trì hơn một tháng."

Khương Từ kinh hãi, "Anh chắc chắn là anh ấy?"

"Chắc chắn, anh ta có một chiếc xe đại chúng màu đen đúng không?"

Khương Từ lắc đầu, "Không phải, xe của anh ấy là Cayenne."

"Ơ, " Tào Bân nghi hoặc, "Trí nhớ của anh không sai, hẳn là sẽ không nhận nhầm người đâu."

Khương Từ cúi đầu trầm tư,khoảng thời gian tháng tư và tháng năm, cô trở về từ Bắc Kinh, kiểm tra nghệ thuật kết thúc, đang ở dốc lòng chuẩn bị chocuộc chiến vào trường cao đẳng. Giờ tự học chiều nào cũng mệt đến mứcnhư con chó chết, chỉ hy vọng sớm về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, đi lại vộivàng, tự nhiên sẽ không để ý xem đối diện Walmart có người đang đứng ởtrạm xe hay không.

Nếu thật sự là Lương Cảnh Hành, liên tục một tháng anh ở chỗ đó làm cái gì? Nhưng nếu là anh, xe lại không giống...

Ngay lúc đang trăm điều khó hiểu, Lương Cảnh Hành đầy cửa đi vào, Khương Từđành phải tạm thời đè đầy bụng nghi ngờ xuống, định tìm thời gian sẽ hỏi anh chuyện này một chút.

Tào Bân giao du rất rộng, trong nửa giờ mà liên tục ra ngoài bốn lần, tiếp lại mười mấy người nữa, đem ghế lô nhét đầy.

Âm nhạc cũng thay đổi, ầm ầm, ầm ĩ, đầu Khương Từ bắt đầu phát đau, ănxong bánh ngọt, Khương Từ mời Tào Bân một ly rượu, tiện thể mượn cớ cáotừ.

Tào Bân biết tính tình thích yên tĩnh của cô, cũng không miễn cưỡng, tiền hai người đến bên ngoài quán bar ngoại, "A Từ, cám ơn emhôm nay đã đến đây."

"Nên là như vậy, anh Tào cũng đã giúp em nhiều chuyện như vậy."

Tào Bân nhìn về phía Lương Cảnh Hành, "Thầy Lươn, sau này A Từ còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."

Khương Từ cười rộ lên, "Anh Tào, sao giọng điệu của anh như thế nào lại giống như đang ủy thác vậy."

Tào Bân sờ sờ đầu, cũng cười, "Sau này khi nào rảnh thì liên lạc, sang nămanh tính tự lập môn hộ, nếu không có việc gì, sau nhớ đến ủng hộ."

Khương Từ kinh ngạc, không khỏi khen ngợi, "Anh Tào, anh thật có bản lĩnh."

Tào Bân cười ha ha, "Có bản lĩnh gì chứ, làm nhiều năm như vậy, mới gom đủvốn ban đầu." Điện thoại di động trong túi anh vang lên, lấy ra nhìnthoáng qua, "... Được rồi, anh phải quay mại, mọi người đang thúc dục,gặp lại sau!"

Tạm biệt Tào Bân, đi chưa được mấy bước, bước chân của Khương Từ bắt đầu loạng choạng.

Lương Cảnh Hành buông tiếng thở dài, "Anh biết ngay mà." Nói xong, xắn ốngtay áo lên, hai tay chống lên đầu gối, cong người xuống, "Lên đây."

Khương Từ mắt say lờ đờ mỉm cười, "Em không nhịn được nôn ở trên người anh thì làm sao đây?"

"Còn làm sao nữa, phạt em nửa năm giặt quần áo cho anh, dùng tay giặt – nhanh đi lên nào.”

Khương Từ cũng không từ chối, leo lên lưng anh. Đầu óc của cô hỗn loạn, bị cái xóc rất nhỏ này làm cho càng choáng quáng, lúc lên cầu thang, miệng đãbắt đầu nói lời mê sảng, "Chú Lương" "Thầy Lương " "Lương Cảnh Hành" gọi linh tinh hết cả lên, không nói được một câu đứng đắn nào.

Lương Cảnh Hành dở khóc dở cười, đến tầng sáu đặt cô xuống, vươn tay tìm chìa khóa trong balo của cô. Cả người cô nghiêng đi, tựa vào trên người anh. Một tay Lương Cảnh Hành đỡ cô, một tay mở cửa, lại nghe trong miệngnàng lẩm bẩm một câu: "... Quá hạnh phúc... Sợ..."

Trong lòng Lương Cảnh Hành chấn động.

Sau khi vào nhà đặt cô lên trên giường, Lương Cảnh Hành đứng dậy nấu nướcnóng cho cô. Cái bếp gas hỏng vẫn chưa thay, lúc nấu nước có một mùi lạtrong phòng. Lương Cảnh Hành đứng bên cạnh bếp, nghĩ muốn hút một điếuthuốc, lại sợ gây ra hoả hoạn, đem bao thuốc đã móc ra lại nhét trở về.

Trong đầu anh toàn là câu nói vừa rồi của Khương Từ, mày cau chặt, lại từ từ giãn ra, sau cùng buông một tiếng thở dài thật dài.

Khương Từ nằm một lúc, cuối cùng lại ói ra. Lương Cảnh Hành dọn dẹp chất bẩnxong, đút cho Khương Từ một chén nước ấm, đắp kín chăn cho cô, đứng dậyđi ra khỏi cửa.

Anh tùy tiện gọi một số điện thoại trên các tờquảng cáo nhỏ dán trên bức tường, không quá nửa giờ, một công nhân liềnmang đến một chiếc bếp gas mới, động tác nhanh nhẹn lắp đặt xong.

Khương Từ vẫn chưa tỉnh, Lương Cảnh Hành tiện thể ngồi ở trước giá sách trong “Phòng ngủ” của cô, tùy ý lấy quyển mở ra.

Không biết qua bao lâu, Khương Từ lẩm bẩm trong cổ họng một tiếng, từ từ mởmắt ra, trông thấy cảnh tượng dưới ánh đèn, cho rằng bản thân vẫn đangcòn trong mộng –

Cả người Lương Cảnh Hành dựa vào giá sách, đầucúi thấp, ngón tay thon dài cầm trang sách, áo sơ mi mở hai khuy, xươngquai xanh lộ ra rõ ràng. Ngọn đèn vàng ấm từ đỉnh đầu chiếu xuống, làmđường nét của anh có một tầng mông lùng... Khuôn mặt sáng sủa mà phongthái nhanh nhẹn, một màn này đẹp như tranh vẽ.

Khương Từ khôngkhỏi nghĩ tới cảnh tượng Bách Nguyên Sùng* nâng cuốn “Thư Tình” tựa vàocửa sổ, chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập.

*Bách Nguyên Sùng:Kashiwabara Takashi | 柏原崇 – một diễn viên Nhật Bản, từng tham gia trongbộ phim thần tượng Nụ Hôn Định Mệnh, sau được bên Đài Loan làm lại vớibộ đôi là Trịnh Nguyên Sướng và Lâm Y Thần.

Lương Cảnh Hành lậttiếp một, không để ý ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt mang vài phần tim đậpmạnh và loạn nhịp của Khương Từ, "Dậy rồi?"

Khương Từ không tự giác gật gật đầu.

Lương Cảnh Hành nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, "Em đi tắm một chút đi, nước nóng ở trong phích, anh phải đi rồi."

Khương Từ ngồi xuống, "Mấy giờ rồi vậy ?"

"11 giờ rưỡi."

"Đã trễ thế này, ngủ ở chỗ này đi, " Khương Từ thốt ra, phút chốc, nghiêng đầu cười cười, "Em sẽ không làm gì anh đâu."

Lương Cảnh Hành: "..."

Khương Từ từ trên giường đi đến cạnh anh, giọng nói mang vài phần nặng nề: "Ởlại đi, về muộn như vậy em sẽ lo lắng, nếu không thì anh ngủ giường cònem ngủ trên mặt đất?"

"... Khương Từ, em có biết em hai lần ba lượt khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh hay không?"

Khương Từ vui vẻ, "Anh người này quá bảo thủ rồi, người đi lại trên lầu này,bình thường cũng chưa được mấy người, người nào sẽ chú ý tới có đàn ông ở trong nhà em hay không? Lần trước có một người chết ở lầu bốn, thi thểđã bốc mùi mới được người phát hiện."

Lương Cảnh Hành nở nụ cười, tay xoa xoa trên đầu cô, "Hoàn cảnh ở đây của em còn hiểm ác hơn so với trong tưởng tượng của anh, cho em dừng chân quả nhiên là đúng."

Đã trễ thế này, hai người cũng chẳng muốn lăn qua lăn lại. Lương Cảnh Hành dội qua loa một trận nước lạnh, vẫn mặc lại quần áo cũ, ra khỏi phòngtắm, hỏi: "Chỗ em còn thừa chăn đệm nào không?"

Khương Từ bùng nổ trong nháy mắt, "Không có."

"Không phải em nói sẽ ngủ ở đất sao?"

"... Anh thật đúng là bỏ được hả?"

Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn không thay đổi, "Nói cũng là em nói, anh sao có thể để em nuốt lời được." Anh thấy Khương Từ không phản bác được lờinào, nhíu mày cười, "Trước kia đều là nhường cho em, đừng có mà quá đắcý."

"... Thầy Lương, anh thực sự đã hơn 30 rồi hả ? Như thế nàocòn ngây thơ hơn cả Trần Giác Phi vậy, " Cô nằm soài trên giường, "Dùsao cũng chỉ có một cái giường, anh có ngủ hay không."

Lương Cảnh Hành yên lặng đứng đó một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, nằm xuống bênngười Khương Từ. Vẻ mặt Khương Từ sung sướng, dơ tay chỉ chỉ vách tườngcạnh Lương Cảnh Hành, "Tắt đèn."

"... Em có thể đổi một cái động từ không?" Lương Cảnh Hành ngồi dậy, ấn lên công tắc, cả phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.

Động tác của anh nhẹ nhàng chậm chạp, nghiêng người nằm xuống, cố gắng kéokhoảng cách với Khương Từ. Nhưng cái giường một mét hai này, tổng cộngcũng chỉ rộng như vậy, hai người ngủ, nghiêng người có thể mắt to trừngmắt nhỏ, cái gọi là "Kéo khoảng cách", cũng chẳng qua chỉ là tâm lý lừamình dối người mà thôi.

Yên tĩnh không tiếng dộng, hô hấp nhẹ nhàng cùng nhịp tim của hai người có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Lương Cảnh Hành nghe thấy Khương Từ chuyển mình lại,Ngay sau đó, một bàn tay ôm lấy anh từ sau lưng, trán nhẹ nhàng tựa vàotrên lưng anh.