Chương 240: Gậy ông đập lưng ông
Cuối cùng Lục Xuyên Mạn cũng được thỏa mãn, quay người trở lại văn phòng làm việc của Lộ Tuấn, ra lệnh cho đàn em của anh ta bắt đầu sắp xếp lại.
Hoäc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ đắc chí của tên ty tiện Lục Xuyên Mạn, gãi gãi căm trầm ngâm hồi lâu.
Đột nhiên điện thoại rung lên, khi Hoäc Anh Tuấn nhìn thấy nội dung hiển thị trên tin nhắn, thì nụ cười cuối cùng trên khóe môi cũng tắt dần, trên mặt dường như hiện rõ sự mất mát.
Lần trước anh tình cờ gặp Đường Hoa Nguyệt đổ bệnh ở công ty Tân Á, sau đó đưa cô đến bệnh viện thì phát hiện cô mắc suy tim nặng, nỗi đau thấu tim đó vẫn còn rất rõ nét.
Hoắc Anh Tuấn lúc đó khăng khăng cố chấp đi làm kiểm tra mức độ thuận hợp, rất nhanh có kết quả, lần này không thuận lợi giống như lần anh hiến tủy xương cho Thi Tịnh, bác sĩ nói anh không thể hiến tim cho Đường Hoa Nguyệt.
Kể từ đó, Hoäc Anh Tuấn đã phái rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm, chỉ mong tìm được một người có trái tim thích hợp với Đường Hoa Nguyệt.
Nhưng vừa rồi anh nhận được hung tin, hiện tại vẫn chưa tìm thấy, hơn nữa cơ hội tìm được người có tim thích hợp trong tương lai cũng rất mong manh.
Hoắc Anh Tuấn mang theo nỗi mịt mù bước đến khung cửa sổ, nhìn xuống dòng người trên đường phố đi lại như mắc cửi, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một sự bất lực trước nay chưa từng có.
Anh sở hữu một công ty hàng đầu như vậy, tài sản của cải đếm không xuể, hơn nữa còn nắm trong tay quyền lực tối cao. Vậy mà bây giờ chỉ muốn giữ lại một người cũng đành bất lực bó tay.
Hoắc Anh Tuấn chống tay phải lên bàn, ôm trán một cách mệt mỏi, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
La Cơ Vị Y bước vào, khom người về phía bàn của Hoắc Anh Tuấn, nói: “Giám đốc Hoäc, những người có liên quan đến vụ việc năm đó của cậu hai đều đã chết sạch rồi.
Người của chúng ta đã phải mất rất nhiều công sức để tìm ra thông tin liên lạc và hành trình trong suốt cuộc đời của bọn chúng. Anh đã đoán không sai, những người này chính xác là có điểm chung với “tập đoàn tàn bạo” năm đó của Hàn Nhạc. Nhưng chúng tôi cũng chỉ tra được đến đây thôi, còn nhiều hơn nữa thì chúng tôi không đủ khả năng.”
Hàm dưới của Hoắc Anh Tuấn khẽ động đậy, khô khốc nói: “Tôi biết rồi” ý bảo La Cơ Vị Y đi ra ngoài.
Mười phút sau, Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, mặc áo khoác chỉnh tê ngay ngắn, bước nhanh ra khỏi văn phòng làm việc.
Anh muốn đi gặp em trai của mình.
Phía bên gian phòng làm việc của tổng thanh tra game cao cấp và phó giám đốc, Lục Xuyên Mạn nghe thấy tiếng động bèn nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng lưng của Hoäc Anh Tuấn sải bước rất nhanh.
Là ngồi không yên sao? Khóe miệng của Lục Xuyên Mạn nhếch lên, hiện rõ một nụ cười đầy xấu xa.
Hoắc Anh Tuấn ơi, cuộc đọ sức từ nay về sau của chúng ta hãy còn dài lắm Điều Lục Xuyên Mạn không nhìn thấy là, đẳng sau anh ta, cái tên hacker trẻ tuổi vốn dĩ nhìn chẳng thông minh tí nào kia, đang giơ điện thoại di động lên từ phía sau chụp một bức hình cảnh anh ta bưng tách cà phê, rồi gửi cho “hacker A” nổi tiếng toàn thế giới “bản xịn”.
“Sư phụ, cá đã bị nhốt trong ao rồi. Tôi đã ra tay thì ngài cứ yên tâm!”
Chẳng mấy khi có được một ngày đứng gió như hôm nay, trong khu vườn nhỏ của viện điều dưỡng, bác sĩ Tạ đang cùng với Hoắc Cao Lãng ngồi thư giãn trên băng ghế dài.
Dù đang là mùa đông nhưng cây cối trong vườn hoa vẫn tươi xanh mơn mởn, mùi vị trong không khí vừa lạnh buốt vừa trong trẻo.
Tạ Đình Phong chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo blouse trắng, nhưng lại đem toàn bộ khăn quàng cổ, mũ và găng tay, cả áo khoác bằng bông dày sụ choàng lên người Hoäc Cao Lãng, làm cho cậu ấy bây giờ nhìn giống hệt một chú gấu nhỏ lông xù.
“Nóng quá à” Hoäc Cao Lãng không vừa ý, miệng cứ lầm bầm: “Thật là nóng quá đi!
Cả người tôi đổ mồ hôi hết rồi này”
Tạ Đình Phong bật cười nhìn cậu ấy, vẫn y như một đứa trẻ con, sẽ làm mình làm mẩy giận dõi vì những việc nhỏ nhặt như thế.
Hoäc Cao Lãng cũng biết mình như thế này thì có chút ngốc nghếch, lại còn tưởng Tạ Đình Phong đang cười nhạo mình, nên có chút bực bội bèn giật mạnh chiếc khăn đang quàng chặt trên cổ ra, tức giận kéo dây khóa của áo khoác bằng bông xuống một nửa, đứng dậy và dang hai tay ra để cảm nhận gió lạnh lướt qua cơ thể mình.
Mát quá đi! Đã lâu lắm rồi cậu ấy không được tự do tự tại để gió thổi qua người Hoắc Cao Lãng quay đầu lại, vừa nấy là muốn chứng tỏ với bác sĩ Tạ rằng cơ thể cậu ấy bây giờ đã khỏe lên nhiều rồi, cơ bản không cần phải mặc nhiều như vậy!
Không phải là vừa mở miệng đâu, mà là một tiếng hắt xì hơi rõ lớn đó.
“Ách xì!” mũi của Hoäc Cao Lãng đã đỏ lừ cả rồi, ngẩn người tò te nghe tiếng hắt xì hơi của mình lượn vòng mấy cái trong gió rồi mới chịu tan biến dần đi.
Tạ Đình Phong thật sự không kìm chế được, mỉm cười đứng dậy chầm chậm bước tới trước mặt của Hoắc Cao Lãng, thong thả chậm rãi nhặt lên những món đồ cậu ấy vừa tháo xuống, từ tốn mặc lại từng cái cho cậu ấy, ngược lại còn cất tiếng hỏi: “Còn nóng không? Có muốn cởi luôn áo khoác ra không?”
Hoắc Cao Lãng cong môi không nói nên lời, lại còn cảm thấy có chút xấu hố, cậu ấy cúi đầu ngoan ngoan để bác sĩ Tạ giúp cậu ấy mặc lại.
Mặt trời buổi trưa vừa chiếu xiên qua đầu họ, phủ lên hàng mi dài một vầng hào quang màu vàng nhạt.
Động tác tay của Tạ Đình Phong đột nhiên dừng lại, yết hầu lăn lên lăn xuống không yên.
“Bác sĩ Tại”
Đột nhiên có một y tá từ phía sau chạy đến gần và gọi tên Tạ Đình Phong, cậu ấy nhắm mắt lại, thu lại những cảm xúc không nên có trên khuôn mặt mình, mỉm cười quay lại phía sau: “Có chuyện gì?”
Gương mặt của y tá hơi ửng đỏ vì nụ cười của Tạ Đình Phong: “Bác sĩ Tạ, là người nhà của Hoắc Cao Lãng đến thăm, bọn họ đang đợi ở kia. Chúng ta mau về thôi.”
Tạ Đình Phong lúc này mới phát hiện ra có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở lối vào khu vườn hoa.
Hoắc Anh Tuấn đang mặc một chiếc áo.
khoác len thủ công màu xám đậm, đôi giày da dưới chân được ánh mặt trời rọi đến khiến nó phát sáng rực rỡ.
Anh không nói một lời, ánh mắt nhìn Hoäc Cao Lãng thậm chí có thể gọi là rất cưng chiều, nhưng khí chất tỏa ra từ người anh vẫn khiến toàn thân Tạ Đình Phong căng thẳng tột độ.