Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 180




Chương 180: Anh ta điên rồi à?

Hoäc Anh Tuấn cười khẩy một cái, anh còn tưởng Đường Hoa Nguyệt sẽ nghĩ ra một lý do thông minh nào đó để phủ nhận rằng đó không phải là con gái của cô, cô thừa nhận như vậy ngược lại lại khiến anh thấy hơi bất ngờ.

Nhưng đáng hận là, đến bây giờ mà miệng lưỡi cô cứng như vậy!

Lúc đầu Đường Hoa Nguyệt nói đứa con trong bụng mình đã mất trong ngày cô bị bắt cóc, ah hoàn toàn không nên tin cô mới phải!

Nói không chừng anh còn có thể ôm con gái nhỏ của mình sớm hơn một chút…

Hoắc Anh Tuấn đã nắm chắc phần thẳng, anh nhìn Đường Hoa Nguyệt, hoàn toàn phớt lờ Tân Kỳ Tân đang ở bên cạnh cô, Đường Hoa Nguyệt, đến bây giờ mà cô không thừa nhận. Được, vậy tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục. La Cơ Vị Y, cậu đưa cho cô ấy xem bản báo cáo kết quả xét nghiệm huyết thống để cô ấy nhìn cho rõ”

Đồng tử trong mắt Đường Hoa Nguyệt co rút lại, thế mà Hoắc Anh Tuấn lại làm đến bước này một cách quá đáng như vậy! Cô ném bản báo cáo trong tay La Cơ Vị Y xuống đất, có gì đáng để xem cơ chứ!

“Hoäc Anh Tuấn, anh là đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ!”

Hoäc Anh Tuấn nở nụ cười đắc ý, vẻ uể oải mệt mỏi của mấy ngày qua đều bị xóa sạch: “Hoa Nguyệt, cô ăn nói ngớ ngẩn cái gì vậy? Không phải bố của đứa bé đang đứng ngay trước mặt cô sao? Con bé là con cô, không sai, nhưng con bé cũng là con gái của tôi: Lúc này Đường Hoa Nguyệt đã hoàn toàn trở nên phẫn nộ.

Thi Tịnh ở trong lòng cô cũng rụt cổ lại một cách xấu hổ, cô bé chầm chậm chui vào lòng Tần Kỳ Tân. Đường Hoa Nguyệt nói: “Họ Hoắc kia, anh cũng có mặt mũi nói con bé là con gái anh sao? Có phải là anh muốn tôi nhắc lại cho anh biết một lần nữa, lúc tôi mang thai con bé, vất vả khổ sở thoát khỏi chỗ chết, anh đang ở bên cạnh ai? Con bé vừa sinh ra đã yếu ớt, phải ở trong lồng ấp bao nhiêu lâu, còn anh thì đang ăn chơi đàng đúm ở chỗ nào? Con bé có bệnh, từ nhỏ đến lời tôi đã cứu nó về từ Quỷ.

Môn Quan không biết bao nhiêu lần, còn anh thì sao? Anh mà cũng có mặt mũi nói nó là con gái của anh á? Hoắc Anh Tuấn, anh thật sự là người khiến tôi thấy kinh tởm, chán ghét nhất trên đời này!”

Hoắc Anh Tuấn cũng không khống chế được cảm xúc của mình, anh hét lên: “Đường Hoa Nguyệt! Nếu như năm năm qua cô chịu liên lạc với tôi một lần, tôi cũng sẽ không thể để con gái của mình sống khổ sở như vậy!”

Thi Tịnh bị tiếng hét của anh dọa sợ đến mức không kìm được tiếng nức nở, cô bé bắt đầu khóc lớn lên. Đây không phải là kết cục mà cô bé mong muốn… Huhuhu cô bé không muốn chọc tức bố và mẹ mà!

Hoäc Anh Tuấn khựng lại, nói: “La Cơ Vị Y, đưa con bé lên lầu đi”

Đường Hoa Nguyệt cũng võ vỗ lưng an ủi con gái, nói với Tân Kỳ Tân: “Anh đi cùng con bé đi, đừng để nó khóc nữa… Đây là chuyện của em và anh ta, em phải tự mình giải quyết”

Tân Kỳ Tân đành gật đầu rồi cùng La Cơ Vị Y đưa Thi Tịnh lên lầu.

Hoäc Anh Tuấn biết, lúc trước tất cả những suy đoán trông có vẻ không hợp lý của anh đều đúng.

Đường Hoa Nguyệt dùng mọi biện pháp cả cứng rắn lẫn mềm mỏng để lấy tủy hoàn toàn là vì muốn cứu con gái. Mà ngày đó, sở dĩ không có ghi chép nằm viện của Đường Hoa Nguyệt là vì người làm phẫu thuật vốn không phải cô!

Đường Hoa Nguyệt thở dốc, cô bị những lời Hoắc Anh Tuấn vừa nói làm tổn thương.

Sau khi anh khiến cô tổn thương một cách nặng nề như vậy mà anh vẫn nghĩ cô sẽ cầu xin sự bố thí của anh một cách hèn mọn thấp kém sao?

“Hoắc Anh Tuấn, bởi vì tôi thà chết cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của anh nữa!

Tôi thà chết cùng con gái mình cũng không muốn để anh được đắc ý!”

Cô tưởng rằng mình đã trưởng thành rồi, điềm đạm rồi, quả thực là cũng rất lâu rồi cô chưa trải qua những thăng trăm cảm xúc lớn như vậy. Nhưng hóa ra đối mặt với người đàn ông rất có khả năng sẽ tranh giành con gái với cô, còn trách cô không biết tốt xấu, Đường Hoa Nguyệt thật không thể khống chế được bản thân mình nữa.

Hoäc Anh Tuấn bị kích thích bởi sự quyết liệt trong giọng điệu của Đường Hoa Nguyệt, anh bước lên trước một bước, dùng bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô một cách gắt gao, nói: “Đường Hoa Nguyệt! Đã bao nhiêu năm trôi qua, sao cô vẫn chưa học cách nhận sai?

Con bé cũng là con gái của tôi, là đứa con đầu tiên của nhà họ Hoắc! Cô đề phòng tôi như phòng trộm, chẳng lẽ tôi sẽ đối xử không ra gì với con gái của mình hay sao?”

Đường Hoa Nguyệt không giãy ra được tay anh, chỉ có thể nhìn thẳng vào người đàn ông đang ở gần cô trong gang tấc bằng ánh mắt đầy thù hận, nói: “Anh đừng tự mình đa tình nữa, con bé là con của một mình tôi, không có một chút liên quan gì đến một kẻ tội đồ như anh! Càng không thiếu người muốn làm bố của con bé! Anh chỉ cung cấp một con tỉnh trùng thôi, anh là cái thá gì mà cũng muốn nhận con bé làm con gái?”

“Đường Hoa Nguyệt!” Hoắc Anh Tuấn gầm lên như một con thú hung ác bị chọc giận. Từ trước đến nay, anh ghét nhất là nghe thấy tên của những người đàn ông khác từ miệng của Đường Hoa Nguyệt!

“Cô thật sự nghĩ rằng tôi không làm gì được đám đàn ông bên cạnh cô á? Tôi đã nhận sai rồi, cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn tôi làm sao nữa? Tại sao cô lại ngang ngược bướng bỉnh như vậy? Nếu trước đây cô chịu nghe lời hơn một chút…”

Đường Hoa Nguyệt không để cho Hoắc.

Anh Tuấn có cơ hội tiếp tục nói xằng nói bậy nữa, bàn tay cô trực tiếp bóp thành nắm đấm đấm lên khóe miệng anh.

Xin lỗi ư? Anh thực sự nghĩ rằng một câu xin lỗi giả tạo của anh là thứ đáng tiền ư?

Đường Hoa Nguyệt khàn giọng hét lên: “Trước đây? Tôi trăm lần lấy lòng vạn lần cầu xin đều suýt chút nữa bị anh hại chết! Tôi còn chưa đủ đáng thương thảm hại hay sao?

Chẳng lẽ anh còn muốn tôi tự tay dâng xương cốt của mình lên hiến dâng cho anh để anh vui lòng, như vậy mới được gọi là ngoan ngoãn biết điều phải không?”

Những giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Đường Hoa Nguyệt một cách không thể kiểm soát được. Cô tức giận quay đầu đi, dùng tay lau mặt mình, trong lòng lạnh lão đến thê lương.

Đã bao nhiêu năm trôi qua? Cô của cô bây giờ đã có thể làm tròn vai một người mẹ mạnh mế tràn đầy tình yêu thương trước mặt con gái, trước mặt anh trai và Tân Kỳ Tân, cô là một người em gái vừa dịu dàng vừa kiên cường. Nhưng tại sao bây giờ khi đối diện với Hoắc Anh Tuấn, tất cả những cảm xúc đen tối và sắc bén mà cô liều mạng muốn che đậy lại dâng trào rồi bùng lên như vậy?

Đây là lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy sự yếu đuối của Đường Hoa Nguyệt sau khi gặp lại.

Không, có lẽ nói yếu đuối thì không thích hợp, cho dù cô đang khóc cũng vẫn mang vẻ mặt khinh thường và phẫn nộ.

Nhưng Hoäc Anh Tuấn vẫn không kìm được mà mềm lòng.

Đường Hoa Nguyệt dụi nhiều đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, hàng lông mi dày như chiếc.

quạt lông đẫm nước, tỏa ánh sáng óng ánh theo từng cái chớp mắt Hoắc Anh Tuấn liễm liếm vết thương, anh biết mình không nên nhắc tới quá khứ kinh khủng kia, lực dưới tay cũng nhẹ đi rất nhiều, chỉ có ánh mắt dần sầm xuống nhìn chẵm chẵm vào người phụ nữ như chưa được thời gian chạm khắc đến càng động lòng người đang ở ngay trước mặt mình.

Đúng vậy, người phụ nữ này thậm chí còn sinh cho anh một đứa con vào lúc mà anh không hay biết gì.

Lồng ngực Đường Hoa Nguyệt vẫn thở hổn hển nhấp nhô lên xuống một cách kịch tính thất thế đã đủ lắm rồi!

lần này Thi Tịnh bị anh phát hiện thì Đường Hoa Nguyệt tuyệt đối sẽ không để cảm xúc của mình suy sụp rồi cãi nhau với anh ở đây như vậy, thật là…

“Ưm!”

Đột nhiên, một nụ hôn mạnh mẽ và nặng nề bất ngờ bịt kín đôi môi Đường Hoa Nguyệt. Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, sau đó cô liều mạng giấy ra.

Nhưng sức của hai người thực sự không cân xứng nhau, cô không ngừng vặn vẹo giãy giụa cơ thể mình. Hai người họ cứ như đang ôm ấp nhau vậy, Hoắc Anh Tuấn không khỏi dùng lực mạnh hơn, giống như hận không thể nhào nặn cô vào trong cơ thể mình…

Đôi môi mềm mại của Đường Hoa Nguyệt giống như phô mai mềm mềm trơn trơn, tỏa ra một mùi hương mà đã rất lâu rồi anh không được ngửi, khiến Hoäc Anh Tuấn chìm đầm đến mức không thể thoát ra được.

Anh ta điên rồi à? Tại sao anh lại có thể làm chuyện này ở đây? Con bé vẫn còn ở trên lầu mà!