Yêu Không Hoán Đối

Chương 11




Nơi xa xa

“Chunnie à urrrrr ”

“Susu…aa…ở đây…tuyệt lắm đúng ko cưng…”

“Tuyệt….anh cũng tuyệt…urrrrrr….nữa……aaaaa…”



“Yunho trông anh khác nhiều quá,mới 1 năm ko gặp thôi mà” – Junki khoát tay hắn,cả hai bước chậm ngắm nhìn xung quanh đúng với từ ‘đi dạo’

“Em nói vậy là sao? Chê anh già rồi phải ko?” – hắn cười

“Ko,anh vui vẻ hơn.Ấm áp hơn trước nhiều,lúc em ôm anh em biết mà”

“Chắc tối lạnh quá nên em mới thấy ấm đấy” – hắn đùa

“Đó,anh còn biết nói chơi nữa.Em thích anh như bây giờ hơn,rất thoải mái”

“Vậy lúc trước anh khó ưa lắm à?” – hắn cau mày

“Uhm rất khó ưa mà cũng rất….thu hút” – cậu cười



“Huyng,cá kìa!” – Changmin chỉ tay xuống dòng suối cạn gần lều họ.

Dòng suối chỉ cao đến đầu gối,chảy róch rách qua những viên đá lớn bám đầy rêu xanh.Dòng nước trong vắt có thể nhìn rõ mọi sinh vật bên dưới nó.Vài con cá bơi qua lại giữ những khe đá ngầm.Nhưng có một điều là thời tiết hôm nay bắt đầu chuyển đông,nước vào sáng sớm rất lạnh như nước đá vừa tan ra.

“Uhm Minnie muốn ăn cá nướng bằng tay ko?” – cậu nhìn nó tinh nghịch

“Muốn,Minnie muốn ăn cá nướng” – nó reo to

“Vậy ngồi yên đây,xem huyng bắt cá bằng tay sau đó sẽ nướng cho Minnie ăn nha”

Changmin gật đầu

Cậu xoắn quần lên đầu gối,cẩn thận lần mò từng bước chân xuống.Nước lạnh đến rùng mình,đôi chân trần trắng nõn đã hơi đỏ tấy lên vì dòng nước lạnh thấm vào.Cậu khom lưng xuống hai tay đặt dưới mặt nước,bất động cậu đứng yêu chờ cá bơi ngang sẽ bắt chúng bằng tay mình.

“Minnie,huyng bắt được rồi” – cậu giơ con cá đang giãy trong tay lên cao

“A Jaejoong huyng giỏi quá,có cá ăn rồi hay quá!”- Changmin nhảy cẳng lên sung sướng – “Huyng mau lên đây đi,nướng cá thôi!”

“Uhm! Huyng lên….Á” – cậu la lên

“Huyng!” – thằng bé hỏang hốt chạy đến

“Ko sao,đừng chạy xuống đây” – cậu la lớn giơ bàn tay ra hiệu chặn Changmin ngưng chạy về phía mình

“Huyng sao vậy?” – thằng bé lo lắng hỏi

“Ko sao,tại rêu trơn quá làm huyng trượt chân thôi.Huyng đứng được mà…Min..” – cậu bỏ lửng câu nói vì chân cậu…trật rồi.Cổ chân trật rồi,đau quá cậu ko thể tự đứng được,dòng nước cứ chảy ngang qua ngực cậu khi cậu ngồi dưới suối như thế.

“HUYNG! HUYNG SAO VẬY?” – nó a lớn khi thấy mặt cậu tái mét

“Huyng ko sao,Minnie đừng lo.Tại nước mát quá huyng muốn tắm một chút” – cậu cố cười để thằng nhóc ko quýnh lên

“Huyng lên đây đi,em sợ lắm” – thằng nhóc nắm hai tay vào nhau

“Uhm huyng lên mà” – cậu bím chặt môi,tay vịn các hòn đá lớn hơn để đứng lên – “A!” – cậu té xuống ướt cả người – “Đau quá” – chân cậu sưng lên rồi,cả người ướt sũng dưới suối

“HUYNG,EM SỢ LẮM.HUYNG!” – thằng nhóc khóc khi thấy cậu như vậy,nó còn quá nhỏ ko thể làm gì giúp cậu – “EM ĐI TÌM ANH HAI,HUYNG CHỜ EM” – nó nói rồi vội chạy đi trước khi cậu kêu nó lại.Mà giờ cũng ko thể lựa chọn nào khác,nếu ko có ai kéo cậu lên thì cậu sẽ chết cống dưới suối mất.



“Yunho à,em lạnh quá” – Junki xoa xoa hai bàn tay

“Vậy mình quay về thôi”

“Nhưng em muốn qua bên kia xem tiếp” – Junki nhìn Yunho một lúc – “Anh ôm em đi như vậy sẽ ấm hơn”

“HUHU ANH HAI….ANH HAI ƠI!” – thằng nhóc vừa chạy vừa khóc nức nở

“MINNIE!” – hắn giật cả mình – “SAO EM Ở ĐÂY,SAO EM KHÓC,JAEJOONG ĐÂU?”

“HUHU ANH HAI…MAU CỨU JAEJOONG HUYNG ĐI HUHU HUYNG ẤY CHẾT MẤT HUHU” – thắng nhóc khóc ko ngừng

“Minnie bình tĩnh,nói anh hai biết Jaejoong làm sao?” – hắn bế changmin lên xoa đầu nó

“Jaejoong huyng té dưới suối rồi,em sợ sợ lắm anh hai huhu,anh hai cứu huyng ấy đi huhu anh hai…” – nó ôm lấy hắn khóc ướt cả vai áo.Hắn chỉ nghe tới té xuống suối thì hai chân đã chạy hết tốc lực để Junki vẫn cố bám theo sau lưng



“Jaejoong! Jaejoong!” – Yunho tát nhẹ vào hai bên má cậu,chúng lạnh băng và đỏ tấy cả lên

“Ư..ư…ư…” – cậu chỉ nhấy nháy môi

“Chết thật,sốt rồi!” – hắn sờ lên trán cậu khi thấy cậu run bần bật lên

“Ư…l..ạ..n..h…ư…ư…lạ…n…h…q. ú…a…ư…ư..” – cậu rên trong miệng

“Em ra ngoài với Junsu đi,ở đây sẽ lây bệnh cho em đó” – hắn đưa nó ra ngoài giao cho 3 người còn lại rồi mới quay vào trong lều.Kéo cửa che kín lại mới cởi hết quần áo ướt của Jaejoong,lau khô tòan thân rồi cho cậu mặc cái áo sơmi mới của hắn.Cái áo sơmi to che phủ xuống đùi cậu,hắn kéo mềm lên đấp cho cậu.

Đến lượt hắn tự thay bộ đồ khác cho mình,cậu sốt nên ko thể mặc nhiều quần áo và đấp mềm dày được.Hắn chỉ che ngang bụng để phía dưới câu ko lộ ra thôi.Hắn ngồi bên cạnh cậu suốt,đắp khăn lên trán cho cậu.Cậu ngủ mê man.



“Jaejoong dậy uống miếng nước đi” – hắn đỡ cậu dậy để đầu tựa vào ngực hắn

“Yunho” – cậu nhìn hắn ngạc nhiên,trông cậu đã khỏe hơn nhiều sau giấc ngủ,hơi thở phà vào mặt đối phương khi hắn cúi thấp để ly nước chạm vào môi cậu

“Uống nước đi” – hắn nâng cao ly nước để cậu uống.Lau miệng cho cậu hắn đỡ cậu nằm xuống ngay ngắn,sờ trán – “Thấy thế nào?”

“Lạnh” – cậu cố kéo cái mềm lên cao

“Cậu sốt đừng đắp mềm nữa,muốn sốt cao hơn à.” – hắn kéo tay cậu ra khỏi mềm

“Nhưng…lạ.nh…” – cậu nắm chặt mềm ko buông

Hắn thở hắt ra,chui vào mềm dằn ngang bụng cả hai,tay hắn luồng vào mái tóc màu nâu hạt dẻ kéo sát vào lòng.

“Nằm yên tôi sưởi ấm cho” – hắn vuốt nhẹ lưng cậu

“…” – cậu ko nói chỉ nép sát hơn vào ngực hắn,chợt cậu thấy chân mình cảm nhận rõ sự cọ sát vào quần hắn.Cậu ngước lên nhìn hắn trân trân – “Anh…anh..”

“Đừng nghĩ bậy,quần áo cậu ướt nên tôi thay ra.Cậu sốt cao nên ko nên mặc quần áo nhiều,mặc thóang một chút sẽ tốt hơn.Tôi ko có lợi dụng người bệnh tật đâu” – hắn ôm cậu,ngửi mùi hương nhẹ trên mái tóc

“Tôi mới nghe bị sốt thì ko được mặc quần” – cậu bĩu môi,hơi thở nóng hổi lan tỏa trên ngực hắn

“Cậu hạ sốt chứng tỏ cách của tôi hiệu nghiệm” – hắn thì thào bên tai cậu – “Bình thường đã nói là ăn cơm trắng thôi,cậu nặng quá,tôi ẳm mà muốn gãy tay”

“Ai cần anh cứu”

“Tại Minnie khóc lóc nên tôi mới cứu cậu,chứ nặng vậy kêu cần cẩu tới kéo” – hắn chọc

“Anh…anh…tránh ra đừng ôm tôi” – cậu tức đẩy mạnh hắn ra

“Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy hả?”

“Yunho ra ăn mì đi,em nấu xong rồi” – Junki bước vào trông thấy một kẻ tay đẩy ngực ra,một kẻ thì tay kéo vào

“Uhm anh ra ngay” – hắn gật đầu,Junki bước ra ngoài hắn quay sang xỉ vào trán cậu – “Là cậu đuổi tôi nhé,cho chết đói trong đây luôn”

“Ai mượn anh chăm sóc,tôi chết đói cũng ko thèm ăn đồ của anh.Ra mà ăn chung với Junki của anh đi” – cậu nạt

“Tôi ăn với Junki thì sao,ghen à?” – hắn nhướng mày

“Anh bị sốt luôn rồi đó” – cậu bị quê nên quát lớn hơn

“Vậy sao thấy tôi hôn Gin lại giả vờ té vào,tôi đi dạo với Junki thì buồn quá nhảy xuống suối” – hắn kênh mặt – “Cũng khó trách,tôi vừa đẹp trai lại giàu có khó tránh khỏi mấy chuyện này”

“Anh bị sốt đến não phải ko,cút ra ngoài đi.Tôi muốn đi ngủ” – cậu chui vào trong mềm trùm kín qua đầu

15 phút sau

“Huyng,em mang thức ăn cho huyng nè!” – giọng thằng nhóc trong trẻo vang lên

“Minnie” – cậu ngồi dậy khi thấy hai tay nó bưng 1 mì nóng hổi vào

“Em…sao em bưng vậy,phỏng tay thì sao?” – cậu vội đỡ lấy tô mì – “Anh hai em đâu sao hắn để con nít làm chuyện nguy hiểm này” – cậu hầm hầm khi nhắc đến Yunho

“Anh hai đang bận hôn nhau với Junki huyng rồi” – thằng nhóc thản nhiên nói