Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy

Chương 10




~~~~~~~~~~~

Thân thể của Lâm tĩnh trở nên cứng đờ, sắc mặt trở nên trắng bệt, nàng buông cánh tay đang giữ chặt của Sở Minh ra. Ngẩng đầu lo sợ nhìn Sở Minh.

“Minh...cậu, cậu không cần tớ nữa sao?”

Giọng nói run rẩy sinh sôi như xé rách lòng của Sở Minh, Sở Minh xoay người dùng sức ôm lấy Lâm Tĩnh.

“Tĩnh, cậu không cần như vậy... chúng ta chỉ tạm thời tách ra.”

Nghe được Sở Minh chính miệng thừa nhận, khiến cho một tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Lâm Tĩnh liền như vậy mà vỡ tan tành. Nàng chỉ cảm thấy thân thể như trầm xuống, phảng phất như rơi vào hầm băng vậy, lạnh lẽo đến khó chịu được. Lâm Tĩnh đưa tay đẩy Sở Minh ra, ngồi chồm hổm xuống đất, ôm thật chặt chính mình mà thấp giọng khóc.

“Sở Minh, chúng ta thật vất vả mới có thể ở chung với nhau a...”

Lệ đã rơi đầy mặt, Sở Minh ngồi xuống dùng sức ôm thật chặt, đem Lâm Tĩnh giam vào trong ngực.

“Tĩnh Tĩnh, tớ chỉ là muốn có thời gian suy nghĩ thật kỹ, tớ...”

“Sở Minh, cậu làm sao có thể dễ dàng nói ra hai chữ biệt ly như vậy? Cậu có thể nào...”

Lâm Tĩnh co người thành một đoàn, cắn chặt đôi môi đã chảy máu, thân thủ dùng sức đẩy Sở Minh từ trong ngực ra.

“Tớ yêu cậu như vậy... Mà cậu lại vì Mộ Xa mà không muốn tớ... Sở Minh, cậu làm sao có thể không muốn tớ... Tớ đều đem hết thảy của bản thân để đi yêu cậu a...”

Trước ngực bị đấm mà sinh đau, nước mắt đắng chát rơi vào trong miệng, lời nói của Lâm Tĩnh đem lòng của Sở Minh vỡ nát. Khiến cho nàng đình chỉ mọi suy nghĩ, chỉ biết là phải gắt gao ôm chặt người trước mắt.

Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, xin lỗi...

Ngoài cửa phòng ngủ, Mộ Xa từ trong bóng tối đi ra, gương đôi mắt xinh đẹp mang theo thần sắc thắng lợi. Khóe miệng mỉm cười mang theo một tia tàn khốc, vẫy vẫy tóc, cầm lấy túi lấy điện thoại ra, ngồi trên sofa bắt chéo hai chân.

“Uy, là tôi.”

“--- Sự tình tiến triển thế nào?”

“Đã tách ra, bây giờ cô gọi điện thoại cho Sở Minhcó lẽ rất hữu ích đó.”

“----Lâm Tĩnh là điểm mềm yếu nhất là Sở Minh, tôi làm sao không rõ điểm này. Được rồi, nàng nói với Lâm Tĩnh cái gì sao?”

“Không có, một câu cũng không nói.”

“---Vậy là tốt rồi, cô bây giờ hẳn là muốn đi Lâm gia đi?”

“Đúng vậy, hiện tại tôi muốn đi tìm Lâm ba chính thức tiến quân ở bên ngoài Lâm gia, bên phía của cô như thế nào?”

“--- Yên tâm, nói chuyện không tệ.”

“Tốt, tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện không may nào xảy ra, cô nghìn vạn lần chớ xem thường Lâm Tĩnh.”

“--- Đã biết.”

****************************************************************

Khí trời âm u, căn phòng dần trở nên mờ tối, cả hai người trầm mặc không nói.Lâm Tĩnh ngồi ở trên giường ôm cánh tay, khuôn mặt thon gầy ngơ ngác ngước lên nhìn Sở Minh thu thập hành lý.

Nhìn thân ảnh đã quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm kia, vốn dĩ lệ đã ngừng lại theo gò má chảy xuống. Lâm Tĩnh chăm chú nhìn một lúc lâu mới quay đầu gạt đi nước mắt, rồi đem mặt mình chôn ở đầu gối giữa hai chân.

“Minh, cậu thật sự sẽ trở về sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng đến gần như không bay vào tai của Sở Minh, tay Sở Minh đang cầm quần áo chợt cứng đờ quay đầu lại đau khổ nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, tớ chỉ là muốn trở về nhà một thời gian ngắn cũng không phải nói chúng ta từ nay về sau cắt đứt liên lạc.”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu ánh mắt có chút mông lung, giống như nhìn Sở Minh lại giống như nhìn ở phía sau nàng, không khí mờ ảo, đôi môi khô khốc phun ra vài chữ.

“Nhà? Đây không phải là nhà của chúng ta sao?”

Trái tim từng trận đau đớn như bị kim châm vào, Sở Minh cố gắng kìm lại xúc động muốn ôm Lâm Tĩnh thật chặt vào lòng ngực. Hai chân của nàng như bị đóng đinh tại chỗ, không dám xoay người nhìn Lâm Tĩnh, chỉ sợ khi xoay người nhìn thấy một màn lại không thể nào đi được. Sở Minh hít sâu một hơi, đưa lưng về phía Lâm Tĩnh tùy ý lau đi nước mắt trên mặt, rồi tùy tiện cầm lấy vài bộ quần áo nhét vào trong vali, lao ra khỏi phòng nhỏ.

Lâm Tĩnh ở phía sau nhìn phương hướng mà Sở Minh ly khai đến thất thần, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy bản thân mình. Đôi mắt vốn đã trở nên khô khốc lại có nước mắt tràn ra, cúi đầu tự bẩm.

“Sở Minh... Lưu lại có được không?”

***********************************

Ở sân bay có hai mỹ nữ tóc dài với vóc nóng bỏng, ăn mặc thời thượng, rất câu người.

“Hạ Hạ, làm thế nào thì tớ cũng không tin là Sở Minh sẽ buông tay Lâm Tĩnh.”

Thái Nhan vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan khoái quần áo, tóc dài được buộc gọn gàng. Đang cúi đầu đọc một tin nhắn rồi khẽ chau mày.

Hạ Tri ở bên cạnh mặc một bộ quần áo trắng tinh ôm sát người, tóc dài màu nâu tùy ý xõa xuống, trên mặt đeo một cái kính mát to màu đen, sắc mặt chợt cũng tối sầm xuống.

“Tớ cũng vốn không tin, nhưng nếu đúng là Đồng Đồng điện thoại cho tớ thì không thể là giả được.”

“Thái đầu! Hạ Hạ!”

Ngoài phi trường, Tử Đông mặc một cái váy trắng siêu gợi cảm, trên đùi được ôm gọn bởi chiếc vớ cao màu đen, giày cao gót màu đỏ thẫm bị dẵm đến kêu vang dội. Tóc dài hiếm thấy được buộc gọn gàng, gương mặt tươi cười cầm lấy cánh tay Nhị Thiếu rồi dùng sức khua tay, vẩy tay xong còn không quên khen ngợi.

“Thiếu, tớ phát hiện cánh tay của cậu dài quá nha, có thể cùng con khỉ đầu chó sánh ngang rồi.”

Nhị Thiếu đem cánh tay thu hồi, rồi bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ngang bướng của Tử Đồng.

Hạ Tri cùng Thái Nhan ở thật xa đã thấy cánh tay thon dài của Nhị Thiếu, mỉm cười rồi hướng về Tử Đồng đi tới.”Hạ Hạ.”

Hạ Tri mới vừa bước đến, liền bị Tử Đồng bắt lấy tay nhẹ nhàng kéo một cái, ôm vào trong ngực. Tử Đồng cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh.

Nhị Thiếu ở bên cạnh ngược lại không có phản ứng gì, vẫn như trước đúc hai tay vào túi, gương mặt đạm nhiên*. Thái Nhan lại không nhìn nổi một màn này, liền cau mày, nhanh chóng kéo Hạ Tri giấu ở sau lưng mình.

*đạm nhiên: lãnh đạm, thản nhiên.

“Uy, uy, uy! Nữ lưu manh này, đây là sân bay, chú ý một chút.”

Tử Đồng làm như không nghe thấy vậy, những ngón tay thon dài chạm vào cái trán, rồi mị hoặc nhìn Hạ Tri.

“Hạ Hạ, không sai ah~, mùi vị ngày càng dụ dỗ người rồi, lại đây để xem môi thế nào.”

“Tử Đồng!!!” Thái Nhan nổi giận, vừa mới trở về thì nàng ta đã cư nhiên liền dám đùa bỡn lão bà của nàng.

“Thái đầu, cậu cũng quá hẹp hòi nha.”

“Còn cậu không keo kẹt sao?”

“Cậu có ý gì? Ngày đầu tiên trở về giống như đã muốn tớ giáo huấn cậu?”

“Tớ cũng lười nói với người bản địa như cậu, lưu manh, cũng không phải muốn nói cậu chứ Tử Đồng cậu mặc cái gì da cỏ đây? Cậu là người rừng núi sao?”

“Cút, Thái đầu, hai ta như đã kết thành thù hận. Lần này trở về thì cậu khỏi phải nghĩ là còn có thể đem lão bà của mình mang về.”

“Cậu!!!!”

Hạ Tri ở bên cạnh hứng thú mở mắt to nhìn xem. Thẳng đến hai người khiến cho nhau tức giận mặt đỏ tới mang tai, Tử Đồng cũng không để ý bản thân mặc váy ngắn có chút nguy cơ “ra ánh sáng”, liền đá chân dài của Thái Nhan, quyết sống mái với nhau. Thì Hạ Tri mới có có hành động đem Tử Đồng đã lộ ra nội khố màu đen kéo qua, rồi thuận tiện bấm Thái Nhan một cái.

“Đồng Đồng, Sở Minh đã xảy ra chuyện gì?”

Tử Đồng vốn vẫn còn mắng nhiếc không chịu bỏ qua thì nghe thấy tên của Sở Minh liền nhất thời ủ rũ xuống dưới.

“Ai, đừng nói nữa, không biết cậu ta bị điên gì nữa. Hôm qua, hơn nửa đêm từ chỗ của Lâm Tĩnh liền dọn ra ngoài.”

“Cái gì???!!!”

Thái Nhan bất khả tư nghị nhìn Tử Đồng.

Tử Đông thở dài, lắc đầu.

“Hôm nay, sáng sớm tớ cùng Nhị Thiếu vốn muốn gọi hai cậu ấy cùng đi đón các cậu, đập cửa hơn nửa ngày Lâm Tĩnh mới ra mở cửa. Cậu không biết cậu ấy...”

Nghe Tử Đồng nói đến đây, lại nhớ đến lúc gặp Lâm Tĩnh, ánh mắt của Nhị Thiếu cũng có chút buồn bã.

“Tĩnh chỉ mặc một bộ đồ thật mỏng ra mở cửa, khuôn mặt trắng đến dọa người, đôi mắt vô thần, thân thể có chút run rẩy. Tớ hỏi cái gì cậu ấy cũng không trả lời, chỉ biết ngồi ở trên giường gắt gao ôm ảnh chụp của cậu ấy và Sở Minh. Tĩnh, cậu ấy hoàn toàn mất hết dáng dấp ngày thường.”

“Tớ xem mà thật đau lòng, liền mắng con chó nhỏ đó lương tâm bị chó ăn rồi, chợt, Tĩnh Tĩnh nghe thấy lời này liền có phản ứng. Cậu ấy dùng sức lắc đầu, rồi nói con chó nhỏ chắc chắn sẽ không không muốn nàng...nhất định là có nguyên nhân gì...”

Thái Nhan nghe xong tức giận đến nổi trận lôi đình, la hét muốn đánh cho Sở Minh một trận nhừ tử. Hạ Tri vẫn như trước bình tĩnh, liếc mắt nhìn Thái Nhan, khiến cho Thái Nhan liền lập tức không có tiếng động nào.

Hạ Tri cúi đầu, nghĩ một chút rồi móc điện thoại ra.

“Uy, Sở Minh là tớ.”

“Hạ Hạ...”

“Tớ muốn gặp cậu.''

“Tớ...”

Sở Minh do dự muốn cự tuyệt, nàng biết Hạ Hạ tìm nàng nhất định là vì chuyện của nàng và Lâm Tĩnh.

Hạ Tri nói xong liền lập tức cúp máy, sắc mặt liền trầm trọng xuống.

“Đồng Đồng, cậu và Nhị Thiếu trước tiên hãy đi chiếu cố cho Tĩnh Tĩnh. Như thế nào thì cũng phải để cho cậu ấy ăn chút cơm.”

Nói xong liền quét mắt nhìn Thái Nhan.

“Nhan Nhan, cậu cũng đi a! Tớ muốn một mình đi gặp Sở Minh.”

~~~~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong cuộc sống, có ngọt mới có khổ.

Lý giải, đối với Lá Cây khổ cực chính là loại gõ chữ không tiếng động chống đỡ.