Yêu Không Có Nghĩa Là Bỏ Qua Nhau

Chương 2




Chúng tôi sinh hoạt với nhau gần một tháng, kỳ nghỉ đông của tôi cũng sắp kết thúc rồi. Tôi cảm thấy ba mẹ không thương anh ấy giống như thương tôi, thậm chí không thể nói là thương được, bọn họ gần như không nói chuyện với nhau. Tôi không rõ, vì sao bọn họ lại lạnh nhạt với anh ấy như vậy. Cũng chính vì vậy nên tôi càng muốn gần gũi với anh hơn, tôi muốn làm anh cảm nhận được sự ấm áp giữa người nhà với nhau.

“Anh! Chúng ta chơi cờ đi!!” Tôi hào hứng chạy vào phòng của anh, dường như anh cũng đã quen việc tôi chưa bao giờ gõ cửa.

“Không muốn!” Anh trả lời dứt khoát.

“Hôm nay chúng ta không chơi cờ vua được, chúng ta chơi… chơi…” Hôm nay chơi gì đây? Cờ vua, cờ vây, cờ hiệu. cờ nhảy, thậm chí là cờ năm quân cũng đã từng chơi. Nói đến chơi cờ tôi không thể không khâm phục anh ấy. Anh cực kỳ thông minh, Ngoại trừ cờ tướng lúc vừa dạy anh chơi thì thắng được hai bàn, sau đó tôi không thắng anh nổi nữa. Có thể do chúng tôi chơi hơi nhiều nên anh bắt đầu không kiên nhẫn. Nhạc Vũ Lâm tôi còn chưa từng nỗ lực lấy lòng người nào như thế! Chẳng qua tôi không có chút ức giận nào với sự lạnh nhạt của anh ấy, vẫn không biết mệt quấn quít lấy anh chơi cờ cả ngày, chỉ bởi vì khi tôi dạy anh chơi cờ tướng, lần đầu anh lộ ra biểu cảm hứng thú trước mặt tôi.

“Chúng ta chơi cờ caro đi. Chính là vẽ một hình tròn bên trong một chữ tỉnh (井) và…” Không đợi tôi nói xong, anh ấy mặt không biểu cảm nhìn tôi. Tôi cũng biết là rất ngây thơ nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bầu không khí giữa chúng tôi luôn như vậy, đều do tôi tạo ra, chỉ cần tôi ngậm miệng lại sẽ trở nên bế tắc.

Anh nhìn vẻ mặt mất mác của tôi, cuối cùng vẫn thở dài bất lực “Chúng ta ra ngoài một chút đi!”

“Được!” Tôi lại trở nên phấn khởi.

Chúng tôi đi bộ đã lâu, tuy rằng mùa xuân đã đến nhưng gió rét đầu xuân vẫn vô cùng lợi hại. Chúng tôi không mặc quá nhiều, vậy mà tôi lại không cảm thấy lạnh chút nào. Anh ấy thật sự không nói quá nhiều, chũng tôi đi lâu như vậy nhưng anh chưa từng nói một câu.

Chúng tôi đi đến bờ sông thì ngừng lại, anh dựa vào lan can nhìn băng đã bắt đầu tan trên mặt sông.

“Có phải anh rất giận ba mẹ hay không?” Tôi liều lĩnh hỏi ra một câu.

Anh quay đầu lại nhìn tôi.

“Bọn họ không phải là ba mẹ lạnh nhạt như vậy, có lẽ do bọn họ vẫn chưa quen có đứa con trai là anh, từ từ sẽ quen thôi!” Tâm trạng của anh ấy vẫn luôn không tốt, có lẽ cũng bởi vì ba mẹ lạnh nhạt thôi.

“Bọn họ sẽ không quen.” Anh cười khe khẽ “Căn bản là bọn họ không muốn có đứa con trai là anh này.”

Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng tôi biết điều mà anh nói là sự thật. Tôi cũng đã từng hỏi nguyên nhân ba để anh ấy một mình ở lại Mỹ, nhưng ba lại lạnh nhạt nói tôi không cần phải biết, từ đó về sau tôi đã rõ ràng, bọn họ đón anh ấy về không phải vì tình thân mà là bọn họ không muốn không muốn thực hiện nhưng vẫn phải thực hiện trách nhiệm của bản thân.

“Cho dù là vậy cũng không có vấn đề gì!” Tôi cười rực rỡ “Em rất muốn có người anh trai này đó!”

Anh giật mình một cái, sau đó nở nụ cười. Đó là một nụ cười thật lòng mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên, tôi cũng có chút ngẩn ngơ.

Anh kéo tôi qua ôm một cái thật chặt “Cảm ơn em…” Lỗ tai tôi bị hơi nóng do anh thở ra làm cho rất ngứa, nhịp tim tôi rối loạn.

Lúc dùng cơm tối không có ai nói chuyện, tất cả mọi người lẳng lặng ăn cơm trong bát của mình. Bầu không khí khi ăn trước kia tuyệt đối không phải như thế, tôi đang muốn tìm chút chuyện gì đó để cả nhà hàn huyên cùng nhau, ai biết còn chưa nói ra thì một cái hắt xì đã ra đầu tiên.

“Tiểu Lâm, con lạnh hả?” Mẹ lo lắng đặt tay lên trán tôi thử nhiệt độ cơ thể, ba cũng buông chén đũa xuống ném tới ánh mắt quan tâm.

Tôi có chút không được tự nhiên, quá rõ ràng rồi, thái độ của hai người đối với anh em bọn con có phần quá rõ rệt đó. Tôi vội vàng nhìn về phía anh, hy vọng anh không nên không vui. Nhưng anh ấy cũng không để lộ ra chút không vui nào, anh chỉ nở nụ cười với tôi, nụ cười đó rất kỳ lạ.

***

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, tôi ngồi trong phòng học chờ chủ nhiệm lớp đến, do nguyên nhân nào đó nên bây giờ tôi rất phấn khởi.

“Vũ Lâm, cậu trở nên ngớ ngẩn rồi hả?” Người nói chuyện là bạn cùng bàn của tôi Thôi Dĩnh Hân.

“Cậu nói gì vậy!” Tôi thờ ơ nhìn cô ấy.

“Nếu không… cậu cứ cười ngốc cái gì vậy hả?” Vẻ mặt cô nghi hoặc.

“Chút nữa cậu sẽ biết.” Tôi quay đầu đi không nhìn cô nữa.

Lúc này chủ nhiệm lớp đã đến, phía sau là anh ấy. Trước đây tôi không hề biết là đồng phục học sinh cao trung quy quy củ củ cũng có thể mặc thành ngang ngược như vậy. Áo khoác kiểu veston mở rộng, nút áo bên trong vẫn chỉ cài đến ngực như cũ, cà-vạt màu đen có in huy hiệu trường cũng lỏng lỏng lẻo lẻo đeo trên cổ, ống quần thẳng tắp để lộ hai chân thon dài của anh. Anh vừa đứng lên bục giảng, trong lớp vang lên một mảng kinh diễm thổn thức. Đương nhiên đều phát ra từ nữ sinh.

“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là bạn học mới, Nhạc Vũ Tường.” Chủ nhiệm lớp giới thiệu.

“Vẻ ngoài của cậu ấy dường như giống cậu đó, tên cũng giống nữa!” Thôi Hân Dĩnh cảm thấy quái lạ bảo.

“Điều đó là đương nhiên rồi, anh ấy là anh của tớ!” Tôi tự hào trả lời.

“Thảo nào, chẳng qua…” Cô nhìn tôi một cái, lại nhìn anh ấy một chút “Anh ấy đẹp trai hơn cậu nhiều.” Tôi choáng váng.

Bởi vì cao nên anh ấy được sắp xếp ngồi ở hàng cuối cùng, vị trí phía sau bên phải của tôi. Do mới thêm bàn nên không có ai ngồi cùng bàn với anh. Tôi nghe được không ít nữ sinh tiếc nuối thở dài, bao gồm cả Thôi Dĩnh Hân bên cạnh tôi.

“Trời ơi, làm sao bây giờ?” Cô kêu lên.

“Làm sao vậy?”

“Trước đây tớ vẫn luôn rất thích cậu!” Vẻ mặt cô nghiêm túc hiếm có, khiến cho tôi cũng không biết nên nói gì.

“Nhưng hôm nay tớ lại gặp được anh cậu, anh ấy đẹp trai hơn cậu nhiều như vậy, tớ cũng không biết nên thích người nào nữa rồi.” Vẻ mặt cô nhìn qua rất khó xử.

“Cậu có thể đi chết!” Gân xanh tôi nổ tung.

Khi vào học tôi quay đầu muốn nhìn anh một chút, ai dè, anh ấy vậy mà lại đang ngủ. Tiết một ngày đầu khai giảng, anh ấy vậy mà lại ngủ. Nếu như đổi chỗ khác may ra tôi còn có thể an lòng để ý thưởng thức khuôn mặt khi ngủ của anh, nhưng lúc này là giờ hóa học hung hiểm. Ai không biết thầy hóa hận nhất là học sinh không nghe giảng bài, nếu như để cho ông biết có người ngủ trong tiết của ông ấy thì còn không nổi điên lên sao!

“Này, này…” Tôi nhỏ giọng gọi anh, nhưng anh ấy không có phản ứng.

Tôi dùng viên giấy nhỏ ném anh ấy, anh dứt khoát đổi tư thế ngủ tiếp. Tôi gần như dùng hết các loại phương pháp đánh thức anh, không ngờ rằng anh ấy không dậy mà tôi tự mình bị bại lộ.

“Nhạc Vũ Lâm, cậu đang làm gì đó hả?” Tiếng gào thét từ bục giảng truyền đến, tôi lập tức quay đầu lại.

“A, em…” Vẻ mặt tôi xấu hổ.

“Đứng lên!”

Tôi giật mình một cái đứng lên.

“Cậu làm cho tôi thất vọng rồi, học trò như cậu vậy mà cũng sẽ lo ra*!” Vẻ mặt thầy hóa lộ vẻ thất vọng.

(*chỗ này vốn là chữ “chuồn mất”, cơ mà mình thấy bạn Lâm chỉ ngồi tại chỗ thôi chứ không rời khỏi chỗ nên mình đổi lại cho hợp lý.)

“Xin lỗi.” Tôi xin lỗi.

“Được rồi, tan học cậu xuống phòng làm việc của tôi. Ngồi xuống đi!”

Tôi buồn bực ngồi xuống, thầy giáo tiếp tục giảng bài, sau đó tôi cảm thấy ót bị ném gì đó. Tôi quay đầu lại thì phát hiện là viên giấy tôi vừa ném anh lúc nãy. Mà anh thì sao, hiện tại đã tỉnh, tay đỡ cằm cười xấu xa với tôi. Anh ấy vậy mà lại cười, anh không nghĩ một chút xem tôi bị mắng là vì ai, cái kẻ không có lương tâm này. Chẳng qua tại sao tôi lại cảm thấy nụ cười xấu xa của anh lại mê người như vậy.

“Nhạc Vũ Lâm, cậu đang làm gì đó!” Tiếng gào thét lại truyền đến lần nữa! Thảm rồi!