Lúc trở về, trời đã có tuyết, vài người ở ven đường hoan hô, Lục Tinh nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, rồi nhìn về Diệp Hân Nhiên im lặng không nói.
Hai người ngồi ở ghế sau, Lục Tinh vẫn luôn nói chuyện, tâm trạng Diệp Hân Nhiên đang sa sút nên rất ít lên tiếng.
Sao có thể không sa sút? Tình cảm bảy năm lại chấm dứt bằng cách này, thật là châm chọc.
Diệp Hân Nhiên muốn trở về thu dọn đồ đạc, Lục Tinh nói: "Hay là ngày mai rồi đi thu dọn, lỡ như Quan Nghị cũng trở về, hai người các cậu chạm mặt thì không tốt lắm."
Phó Cảnh Sâm nhìn Lục Tinh qua kính chiếu hậu, trực tiếp lái xe đến dưới tầng phòng cô, Diệp Hân Nhiên cũng không phản đối: "Cũng được, ngày mai tớ xin nghỉ phép, sẽ giải quyết mọi chuyện rõ ràng."
Lên tầng, Phó Cảnh Sâm nắm tay Lục Tinh, thấp giọng nói: "Ngày mai anh kêu trợ lý sắp xếp gọi công ty chuyển nhà tới, buổi chiều các em dọn qua."
Lục Tinh nhìn nhìn Diệp Hân Nhiên, gật đầu nói: "Được."
"Nhanh lên phòng đi, trời lạnh lắm." Phó Cảnh Sâm xoa xoa tóc cô. "Vâng, tuyết rơi đường trơn, anh đi đường phải cẩn thận đấy." Lục Tinh nhỏ giọng dặn dò anh.
Về đến nhà, Tiểu Cáp gâu gâu nhào lên, Lục Tinh ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông xốp dài của nó, Diệp Hân Nhiên ném túi xách lên ghế sofa: "Tớ đi tắm rửa trước."
Lục Tinh lấy áo ngủ ngày đó mới mua ra cho cô ấy, chờ cô ấy tắm rửa xong đi ra, điện thoại ném bên cạnh vang lên.
Nhìn thông báo, cô cười nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại là giọng nói hưng phấn: "Hi, Lucie."
Lucie là tên tiếng Anh của cô lúc học đại học, vì muốn thân thiết với cô nên Johnson đã cố ý đi học tiếng Trung, anh ta thích dùng ngôn ngữ Tiếng Trung một cách bập bẹ để nói chuyện với cô: "Bọn tôi đang mở tiệc, muốn nhìn một cái hay không?"
Lục Tinh cười cười: "Được."
Vừa mở video đã có tiếng hét: "Lucie, cậu trở nên xinh đẹp rồi!"
Lục Tinh cười thật ngọt ngào với anh ta qua video: "Cám ơn, cậu cũng trở nên đẹp trai xuất sắc rồi."
Diệp Hân Nhiên có chút tò mò nhìn sang một chút, đầu bên kia thấy cô xuất hiện rất phấn khích gọi: "Tiểu thư Hân Nhiên."
Năm trước ở New York, Diệp Hân Nhiên từng gặp mặt Johnson một lần, không ngờ đối phương còn nhớ cô, cô cười cười, hào phóng chào hỏi với anh ta, video bên kia đang quay bữa tiệc cùng bạn bè, xem ra cực kỳ náo nhiệt.
Giơ điện thoại xoay một vòng, để cho Lục Tinh và Diệp Hân Nhiên biết không khí náo nhiệt của họ bên kia, sau đó đi đến chỗ yên tĩnh hơn nói chuyện với Lục Tinh: "Lucie, tôi muốn đến Trung Quốc."
Lục Tinh có chút kinh ngạc, chợt nghe Johnson nói tiếp: "Tôi đi du lịch."
Lục Tinh cười nói: "Hoan nghênh cậu."
Johnson hỏi cô: "Cậu và người cậu thích, ở bên nhau rồi sao?"
Lục Tinh gật đầu, ngọt ngào cười: "Ừ, chờ cậu đến đây rồi, tôi giới thiệu cho cậu làm quen."
"Được, nhưng mà tôi càng hy vọng cậu giới thiệu cô gái nước cậu cho tôi, tôi cần một người làm hướng dẫn viên du lịch." Johnson cười rất thoải mái.
Lục Tinh đồng ý, nói chuyện phiếm với anh ta là chuyện rất vui vẻ, Diệp Hân Nhiên ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ bị mang vào chủ đề nói chuyện, cúp điện thoại Lục Tinh vẫn còn cười, Diệp Hân Nhiên có chút khó hiểu hỏi: "Người này trước kia từng theo đuổi cậu mà, tớ còn chưa thấy cậu trò chuyện với người khác phái nào vui vẻ như vậy, đương nhiên, trừ anh Phó của cậu ra."
"Đúng là từng theo đuổi tớ, nhưng không giống với những người theo đuổi khác, rất hào phóng cũng rất chân thành, trong lòng nghĩ gì sẽ nói đấy, không làm cho người khác áp lực, tớ nói tớ có người mình yêu, cậu ấy sẽ không nhắc lại chuyện này, đối xử với tớ như bạn bè, làm bạn với cậu ấy rất vui vẻ." Lục Tinh nói ra suy nghĩ của mình, cô nhớ tới Kỷ Huân, Kỷ Huân là người rất thông minh, suy nghĩ lại thâm sâu, trong lúc không chú ý làm cho người khác phát hiện anh ta có tình cảm với cô. Nếu như anh ta thổ lộ, cô còn có thể nhân cơ hội nói rõ ràng, nhưng anh ta chưa từng nói đến, cho nên mỗi lần đi cùng anh ta, đều cảm thấy áp lực không thể hiểu.
"Cậu nói đúng, dù là yêu đương hay là làm bạn bè, đều phải chân thành." Diệp Hân Nhiên nằm vật xuống ghế sofa, "Tớ và Quan Nghị lúc học đại học ước gì mỗi ngày đều dính lấy nhau, luôn luôn dỗ ngon dỗ ngọt và đủ loại hứa hẹn, đợi đến khi mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ rồi, lại cảm thấy chán, hứa hẹn là cái rắm chó."
Lục Tinh đẩy chân Diệp Hân Nhiên sang một bên, bắt đầu chen chúc trên ghế sofa, Diệp Hân Nhiên còn nói: "Cô gái kia, chắc là quen biết trước ngày kỷ niệm thành lập trường đấy, cô gái ấy mới mười bảy mười tám tuổi, nhìn còn rất non nớt, đàn ông ý mà, lúc cậu còn trẻ tuổi đơn thuần thì hy vọng cậu có thể thành thục lý trí một chút, chờ cậu thật sự thành thục hiểu chuyện rồi,
anh ta lại thích kiểu đơn thuần đáng yêu."
Lục Tinh biết rõ người thất tình sẽ có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, cô cũng không an ủi Diệp Hân nữa, chỉ nói: "Bây giờ cậu may mắn đó, chưa kết hôn với Quan Nghị, trang điểm cho bản thân xinh đẹp một chút, sau này sẽ còn nhiều người theo đuổi."
Bây giờ cô mới cảm thấy Phó Cảnh Sâm rất hiểu rõ phụ nữ, anh nói phụ nữ ăn mặc xinh đẹp mới có tự tin.
Diệp Hân Nhiên cười khổ: "Thật sự tớ không biết nên ăn nói như thế nào với cha mẹ tớ, cậu cũng biết, chúng ta từ thị trấn nhỏ đến đây, tư tưởng thế hệ trước lại rất truyền thống, tớ và Quan Nghị yêu nhau bảy năm, giờ lại chia tay, bọn họ có thể sẽ cảm thấy không ai muốn tớ rồi, những ngày tiếp theo của tớ có thể sẽ rất thảm, mỗi ngày chắc là đều bị cằn nhằn."
Lục Tinh véo cô ấy vài cái, mất hứng nói: "Cậu đừng có nói linh tinh, chú và dì sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ đau lòng cho cậu."
"Đau lòng là chắc chắn, nhưng bọn họ lo lắng tớ không gả được hơn." "Làm sao có thể không gả được, lại nói linh tinh, tớ không để ý tới cậu nữa."
"Được được được, tớ không nói, không phải tới vừa thất tình à, bi quan một chút thì có sao chứ..."
"Đi ngủ!"
Ngày hôm sau Lục Tinh cũng xin nghỉ, quay trở lại thu dọn đồ đạc cùng Diệp Hân Nhiên, không ngờ Quan Nghị cũng không đi làm, ngồi trong phòng khách giống như đang đợi Diệp Hân Nhiên trở về, gặp cô ấy lập tức đứng lên.
Diệp Hân Nhiên không thèm nhìn anh ta, trực tiếp đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Lục Tinh coi anh ta như không khí, cùng thu dọn với Diệp Hân Nhiên, hai người vừa thu dọn vừa nói chuyện phiếm, Quan Nghị xấu hổ yên lặng đứng ở cửa ra vào.
Diệp Hân Nhiên ném toàn bộ đồ không cần thiết xuống đất, làm cho căn phòng trở nên lộn xộn, cô ấy cũng không quan tâm.
Rốt cuộc Quan Nghị nhịn không được tiến lên giữ chặt cô ấy: "Hân Nhiên, chúng ta đừng chia tay có được không? Anh và cô ta không xảy ra chuyện gì..."
"Đã hôn nhau chưa? Đã sờ thân thể của cô ta chưa?" Diệp Hân Nhiên cười hỏi anh ta, thấy anh ta im lặng, cô cười càng châm chọc, "Anh cho rằng chưa lên giường thì không tính là ngoại tình sao? Nếu như tối hôm qua Tinh Tinh không gặp anh, các người xem chiếu phim xong chẳng lẽ không phải chuẩn bị đi thuê phòng sao? Kết quả như thế nào đối với tôi mà nói cũng đã không quan trọng nữa, Quan Nghị, tôi và anh yêu nhau bảy năm, cái gì cũng có thể nhịn được, nhưng chỉ có chuyện này là không thể tha thứ, Diệp Hân Nhiên tôi tuy không phải kiểu người xuất sắc, nhưng cũng sẽ không treo cổ trên một thân cây."
"Đừng nói những lời hối hận này với tôi, lúc anh gọi điện thoại, gửi tin nhắn, hẹn hò với cô ta sau lưng tôi, có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi dù chỉ là một chút không? Nếu nghĩ đến tương lai sau này của chúng ta thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước này."
"Chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt."
Diệp Hân Nhiên làm anh ta nghẹn họng không nói được câu nào, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Quan Nghị thì Lục Tinh lại nổi giận, cô nói với anh ta: "Anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc chúng tôi thu dọn, phiền anh đi ra ngoài trước, chờ buổi tối anh trở lại, tôi đảm bảo anh sẽ không phải nhìn thấy Hân Nhiên nữa."
Quan Nghị bực bội vò tóc, nhìn Diệp Hân Nhiên bình tĩnh, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là "Triệt để chết tâm" rồi, tâm trạng bây giờ của Diệp Hân Nhiên chính là như vậy.
Anh ta rời khỏi phòng ngủ, bực bội đi tới đi lui trong phòng khách, nghĩ tới việc Diệp Hân Nhiên và anh ta vẫn còn làm chung một công ty, mỗi ngày đều có thể chạm mặt, vẫn còn cơ hội giải thích, cho cô một thời gian ngắn bình tĩnh cũng tốt, anh ta không tin tình cảm bảy năm, cô thật sự có thể buông tay.
Tưởng tượng như vậy, anh ta cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cầm chìa khóa xe bỏ đi.
Lục Tinh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tự xưng là trợ lý Phó tổng.
Cúp điện thoại, Diệp Hân Nhiên tò mò hỏi: "Ai đến vậy?"
Lục Tinh ngồi bên cạnh, chân đã có chút tê rần, đứng lên nói: "Trợ lý của Phó Cảnh Sâm, hình như là muốn đến giúp đỡ."
"Ơ, phúc lợi bạn gái chủ tịch thật là không giống người khác." Diệp Hân Nhiên nháy mắt ra hiệu với cô, dứt khoát ngồi bất động trên sàn nhà.
Diệp Hân Nhiên quá bình tĩnh, tối hôm qua trợn tròn mắt nhìn trần nhà không ngủ được, cũng không khóc, cô thực sợ cô ấy kiềm nén bản thân như vậy sẽ hỏng mất.
Lục Tinh chưa từng cãi nhau với cô ấy, cười cười nói: "Đúng vậy, phúc lợi của bạn thân bạn gái chủ tịch cũng không giống người khác."
Diệp Hân Nhiên tựa vào bên giường, ném đồ đang cầm trên tay ra: "Đã có người đến giúp đỡ, tớ không cần phải vội vàng nữa."
"Được, cậu nghỉ ngơi đi, những thứ khác để tớ." Lục Tinh không có ý kiến, nghe có người nhấn chuông cửa, cô chạy đi mở cửa.
Ở trước cửa là một người đàn ông trẻ khoảng 30 tuổi, đúng là trợ lý của Phó Cảnh Sâm, anh ta cười với Lục Tinh: "Lục tiểu thư, tôi đã dẫn người tới."
Lục Tinh nhìn thấy phía sau anh ta là hai người đàn ông thân hình to lớn khỏe mạnh, vội lùi một bước đứng bên cạnh: "Cám ơn, đã làm phiền anh rồi."
Trợ lý nói: "Là Phó tổng dặn dò, cô muốn cám ơn thì hãy cảm ơn Phó tổng."
Lục Tinh nhìn anh ta, đúng là trợ lý tốt, lúc này còn không quên tăng thiện cảm cho ông chủ của mình.
Có người giúp đỡ, việc của Lục Tinh và Diệp Hân Nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không đến hai tiếng đã thu dọn xong toàn bộ, trợ lý nhìn phòng khách và phòng ngủ lộn xộn thì hỏi: "Có cần dọn dẹp sạch sẽ chỗ này không?"
"Không cần." "Không cần."
Lục Tinh và Diệp Hân Nhiên cùng lên tiếng, hai người ngây ra một lúc, nhìn nhau cười cười.
Dọn dẹp làm gì, bọn cô cố ý gây bừa bãi đấy, để cho Quan Nghị cặn bã kia từ từ thu dọn thôi!
Đương nhiên trợ lý không rõ nguyên nhân, các cô nói không cần, thì là không cần, dặn dò người sửa soạn toàn bộ lại rồi chuyển xuống dưới.
Diệp Hân Nhiên giữ chặt tay Lục Tinh: "Tớ ở phòng bên này là được rồi, tớ dời qua thì hơi bất tiện, lỡ như Phó Cảnh Sâm muốn ở lại còn phải lo lắng cái bóng đèn lớn là tớ."
Lục Tinh nhớ đến Phó Cảnh Sâm, có chút ngập ngừng, cô nói: "Cậu đừng do dự nữa, nếu như cậu không ở cùng tớ, tớ cũng sẽ không dọn qua, bây giờ Quan Nghị nói rõ không muốn chia tay với cậu, một mình cậu ở bên này, nửa đêm anh ta tìm tới cửa. Quấy rầy cậu thì làm sao bây giờ? Tớ lo lắng cho cậu. Phó Cảnh Sâm... sau này anh ấy chắc chắn là muốn tớ dọn qua sống cùng anh ấy, cái phòng nhỏ kia cũng sẽ không thuê nữa, không lấy cũng lãng phí, cậu ở trước đi, tớ đã nói, chờ cậu tìm được bạn trai mới, tớ sẽ đuổi cậu đi."
Đã nói đến nước này rồi, Diệp Hân Nhiên cũng không cố chấp nữa, cô lấy khuỷu tay phải chọc chọc Lục Tinh: "Cho nên, cậu muốn dọn qua sống cùng anh ấy rồi?"
Mặt Lục Tinh đỏ lên, nhỏ giọng hỏi lại: "Không được sao?"
Diệp Hân Nhiên nhíu mày: "Được, có gì mà không được chứ, tớ thấy Phó Cảnh Sâm đã sớm không thể chờ được nữa rồi, nhìn thân thể mảnh mai này của cậu, chỉ sợ không xuống giường nổi."
Lục Tinh: "..."
Đừng nói đáng sợ như vậy được không? Cô thật sự sẽ sợ đấy!
Hai người mang theo một chó một mèo, chuyển vào tiểu khu Cảnh Hào Đình.
Diệp Hân Nhiên nhìn căn phòng lớn, cảm thán nói: "May mắn là tớ không từ chối, căn phòng này đúng là có thể làm cho tâm trạng người ta thoải mái dễ chịu!"
Giữa trưa ngày 27, sau khi Lục Tinh và Cảnh Tâm ăn cơm trưa xong, đã bị Cảnh Tâm lôi kéo đi thẩm mỹ viện làm đủ loại chăm sóc, từ thân thể đến khuôn mặt, Lục Tinh nghĩ đến buổi tối phải gặp Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi thì cũng không do dự mà hoàn toàn phối hợp.
Làn da Lục Tinh vốn đã tốt rồi, lỗ chân lông dường như đều nhìn không thấy, sau khi hoàn thành, làn da toàn thân giống như đánh một lớp phấn lót không nhìn thấy, óng ánh sáng long lanh, trắng nõn như tuyết.
Cảnh Tâm thò tay tới sờ soạng trên lưng cô một cái, thỏa mãn nói: "Mềm thật đấy, anh của em chắc chắn sẽ rất thích."
Lục Tinh đã quen với hành động của Cảnh Tâm, cô cũng thuận tay sờ soạng trên người cô ấy một cái: "Mềm thật đấy, Tần Sâm chắc chắn sẽ rất thích."
Cảnh Tâm: "..."
Hai người trở lại salon tư nhân thay lễ phục, trang điểm, Tần Sâm lười biếng ngồi trên ghế sofa chờ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Cảnh Tâm.
Lúc thợ trang điểm trang điểm trên mặt Lục Tinh, cô vẫn luôn cầm điện thoại, không biết Phó Cảnh Sâm trở về có tới không.
Cảnh Tâm trang điểm xong trước Lục Tinh, cầm điện thoại ở bên cạnh liên tục chụp hình Lục Tinh, Lục Tinh liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Em chụp chị nhiều như vậy làm gì?"
Cảnh Tâm không chút do dự nói: "Bởi vì hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp." Lục Tinh khẽ cười, "Em hấp dẫn hơn."
"Chúng ta đều xinh đẹp." Cảnh Tâm không hề e lệ nói, lại cầm điện thoại bắt đầu tự chụp mình, một lát sau, lại kêu Tần Sâm, "Chụp hình giúp em, em muốn chụp toàn bộ từ ngực tới chân!"
Tần Sâm không có ý tốt liếc mắt về phía ngực của Cảnh Tâm, khóe miệng cong lên: "Không vấn đề."
Cảnh Tâm đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, đến lúc cô nhìn thấy ảnh chụp, đỏ mặt trừng anh, tên xấu xa này!
Lục Tinh cũng trang điểm xong rồi, đứng trước gương sửa soạn lại, nhìn thấy Cảnh Tâm hờn dỗi trừng mắt với Tần Sâm, sắc mặt vô cùng sinh động.
Cô cười cười, trong gương bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, cả người mặc âu phục màu đen may thủ công làm nổi bật thân hình cao lớn của anh, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi đến gần cô, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, đôi mắt sâu sắc nhìn vào mắt cô trong gương, trong mắt cô lóe lên ánh sáng long lanh nhìn anh.
Anh đưa tay sửa lại vòng cổ trên xương quai xanh của cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Hôm nay thật xinh đẹp."
Hô hấp nóng rực phun lên cổ cô, Lục Tinh mẫn cảm rụt rụt cổ, vẫn nhìn chằm chằm vào anh trong gương, nhìn không chớp mắt.