Lục Tinh nhiều lần lật xem những tấm ảnh chụp kia, ánh mắt dừng lại ở tấm hình cuối cùng, khi đó cô cho là anh chỉ tiện đường nên mới đi đón cô, mặc dù là như vậy, cũng đã đủ làm cho cô vui mừng vài ngày rồi.
Hiện tại, bỗng nhiên như hiểu được, ngày đó thì ra là cố ý đi đón cô tan học đây mà, bởi vì hôm đó tự anh muốn đi.
Tình cảm của bọn họ tràn đầy màu sắc giống như trong tấm hình kia vậy, là ánh sáng mặt trời lắng đọng trong bầu trời xanh mang theo một chút vị say nồng của rượu, nhưng cô còn chưa dám uống thử ngụm nào.
Cô giấu kín anh vào đáy lòng, vụng trộm thích anh.
Anh lại đặt cô ở nơi mềm mại nhất trong lòng, yên lặng mà chiều chuộng.
Đôi mắt Lục Tinh hơi ửng đỏ, lưu những tấm ảnh chụp kia vào trong điện thoại, bỗng nhiên rất nhớ anh.
Cô muốn gọi điện thoại cho anh, vừa định gọi lại nhớ tới hôm nay anh phải chủ trì một cuộc họp quan trọng, hiện tại chắc không thể nghe máy được rồi.
Cuối cùng, cô đành gửi cho anh một tin nhắn: "Hôm nay khi nào xuống máy bay? Em đi đón anh."
Tin nhắn gửi đi thành công, Lục Tinh ấn mở bình luận trên weibo của Cảnh Tâm.
"Đây quả thực là chuyển hướng kịch tính, tôi mặc kệ, bình hoa nói cái gì
tôi sẽ tin cái đấy, mọi người nhìn ánh mắt của anh trai cô ấy mà xem, tình cảm biết bao. Nếu như cái này cũng không phải chân tình, vậy thì không có chân tình rồi!"
"Cho nên, anh trai và người đại diện mới được gọi là thanh mai trúc mã, như vậy, đây là đang làm mất mặt Trình Phi sao? Tôi muốn nói, đáng đánh, đáng đánh!"
"A a, tôi muốn nói là tôi đang điên cuồng liếm liếm đây, anh trai quá tuyệt. Tinh Tinh lớn lên cũng không kém, rất dễ thương, trẻ trung, chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu... Quả thực hâm mộ chết tôi rồi!"
"Người chuyên nghiệp giám định, ảnh chụp không có dấu vết photoshop, những người đang mắng chửi người khác kia, hiện tại đã thấy xấu hổ chưa? Người ta mới thật sự là thanh mai trúc mã đấy!"
"Đám fans hâm mộ của Trình Phi, có thể đừng phá nữa được không?"
Bình hoa là nick name mà fans hâm mộ đặt cho Cảnh Tâm, ở trong ngành giải trí đại khái cô là người duy nhất đùa giỡn với công việc nữ minh tinh này, rõ ràng có tới hàng vạn fans hâm mộ nhưng đối với một người chỉ diễn vai bình hoa mà nói đã rất nhiều rồi.
Weibo của Cảnh Tâm hiển nhiên đã trở thành chiến trường, những năm qua Trình Phi đã tích lũy không ít fans, weibo có hơn mấy ngàn vạn fans, còn nhiều hơn cả fans của Cảnh Tâm, fans của hai phe đã bắt đầu lao vào cấu xé nhau. Cô càng xem càng cảm thấy không đúng, vì sao fans của Tiêu Nghệ cũng xông vào rồi?
Lục Tinh ấn mở weibo của Tiêu Nghệ lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tiêu Nghệ đăng trạng thái mới: Cuối cùng cũng được nói ra, tôi kiềm nén thật khổ cực, chúc phúc chúc phúc!
Lục Tinh chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, bình thường Tiêu Nghệ rất tỉnh táo, sao hôm nay lại trúng gió rồi, rõ ràng là đang cố gắng tham gia náo loạn mà.
Tin đồn Trình Phi và Tiêu Nghệ bất hòa cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng ở trước mặt truyền thông hai người vẫn tỏ ra hòa bình, lần này Tiêu Nghê phản bác như vậy, rõ ràng là không tin Trình Phi, trực tiếp xé rách mặt nạ, tin đồn hai người bất hòa đã được chứng thực.
Bình luận đã không thể nhìn nữa rồi, fans của hai phe đánh nhau quá kịch liệt.
Lục Tinh nhíu mày, gọi điện thoại cho cô ấy, ngữ khí rất bất đắc dĩ: "Chuyện này cô đứng ngoài xem là được rồi, không nên tham gia làm gì, fans sẽ nghĩ cô mượn cơ hội để PR đó."
Tiêu Nghệ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới nói: "Tôi không thích Trình Phi, Cảnh Tâm là em gái của Phó Cảnh Sâm, lời cô ấy nói ra chắc chắn sẽ thuyết phục hơn lời nói nửa thật nửa giả của Trình Phi, cho nên tôi mới đăng."
Lục Tinh thở dài, lại nghe Tiêu Nghệ nói: "Trước khi cô gọi, công ty cũng đã gọi điện thoại cho tôi, họ nói không cần xóa trạng thái."
Lục Tinh im lặng một lát, nói khẽ: "Hiện tại xóa cũng không còn kịp rồi, nếu xóa thì lại bị nói là chột dạ, chuyện này dừng ở đây, cô không cần phải nói thêm gì nữa, cũng không cần quan tâm những bình luận kia."
"Được, tôi đã biết." Tiêu Nghệ nói.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Lục Tinh rời giường đánh răng rửa mặt.
Thành phố H, Phó Cảnh Sâm chấm dứt hội nghị buổi sáng, công ty của Bát gia đã lựa chọn chỉ còn hai nhà, cuối cùng cũng quyết định hợp tác với công ty nào, hội nghị buổi chiều mới xác định.
Trợ lý đưa di động đưa cho anh, cũng báo cáo: "Đã điều ra rồi, đám chó săn nói là có người báo cho bọn họ nên mới đến sân bay chờ, cụ thể là ai nói bọn họ cũng không biết."
Sắc mặt Phó Cảnh Sâm hơi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."
Trợ lý nói: "Tiểu thư Cảnh Tâm đăng lên weibo ảnh chụp của anh và Lục tiểu thư khi còn bé, hiện tại tranh cãi cũng đã giảm dần, cũng không có chuyện gì mới nữa, còn cần làm gì nữa không ạ?"
Phó Cảnh Sâm mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn Lục Tinh gửi cho mình, khóe miệng hơi cong lên.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn, vừa suy nghĩ vừa lau mồ hôi, mới vừa nãy Phó tổng còn lạnh lùng như thế, hiện tại đã như gặp ánh mặt trời ngày xuân, không khí lại ấm lên rồi.
"Được, anh sẽ bảo lái xe đưa em đến sân bay."
Phó Cảnh Sâm trả lời xong tin nhắn, lúc ngẩng đầu lại khôi phục bộ mặt lạnh lùng, "Trước tiên cậu hãy tìm một chương trình có tỉ suất người xem cao nhất, sau đó nói cho đối phương biết tôi đồng ý phỏng vấn, điều kiện tiên quyết là phải chiếu trong thời gian sớm nhất."
Trợ lý ngây ra một lúc, mấy năm này có nhiều tạp chí hẹn Phó tổng để làm một tiết mục nhưng căn bản đều bị anh từ chối hết, bây giờ lại muốn tìm một chương trình có tỉ lệ người xem cao nhất, chẳng lẽ muốn tự mình bác bỏ tin đồn về mối quan hệ với Trình Phi?
Giọng nói nhàn nhạt của Phó Cảnh Sâm vang lên: "Còn có vấn đề gì sao?" Trợ lý lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Đã hiểu, tôi sẽ đi làm ngay." "Đợi một chút." Phó Cảnh Sâm gọi anh ta lại, đôi mắt sắc bén có chút sâu
xa, "Nói cho đối phương biết, nhưng phải hỏi đến vấn đề riêng tư."
Trợ lý lại sững sờ, "Vâng."
Trong lòng anh ta, Phó tổng luôn là một người rất thận trọng, trước kia tạp chí tài chính và kinh tế cũng muốn hỏi một số vấn đề tình cảm, đều bị anh từ chối hết.
Hôm nay, lại vì Lục tiểu thư mà phá vỡ nguyên tắc, xem ra Lục tiểu thư rất có trọng lượng trong lòng Phó tổng, không thể ngờ đến đấy!
Phó Cảnh Sâm trở lại văn phòng, thư ký mang cơm trưa vào rồi nhanh chóng đi ra.
Lúc Thời Vực gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Sâm hỏi: "Chuyện gì?"
"Lại có chuyện mới rồi." Thời Vực dừng một chút, "Con dâu nuôi từ bé nhà cậu có vết sẹo ở lỗ tai phía bên phải đúng không... Nên không thể nghe thấy? Thật hay giả vậy?"
Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm lạnh lẽo, giọng nói cũng u ám theo: "Là ai nói?" "Là một trang weibo nhỏ thôi." Thời Vực nghe xong, đã biết rõ việc này là sự thật, khẽ lẩm bẩm, "Thảo nào video kia nhìn qua khá là kỳ lạ, thì ra là như vậy, thời điểm cô ấy phỏng vấn không nói tới, bình thường cũng không nhận ra."
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm lạnh đi, nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ, nhớ tới thời điểm rất nhiều năm trước đây.
Cảnh Tâm và Lục Tinh ngồi trong sân, ăn lấy ăn để quả đào mới hái từ trên cây xuống, đang ăn quả đào tươi ngon, Cảnh Tâm bỗng nhiên nhìn thấy vết sẹo phía bên tai phải của Lục Tinh, có chút sợ hãi hỏi cô: "Tinh Tinh, chị bị làm sao vậy? Nhìn qua đau quá..."
Phó Cảnh Sâm ngồi ở bên cạnh liếc mắt nhìn sang, thật ra anh đã sớm phát hiện vết sẹo trên tai của cô rồi.
Khi đó cô mới sáu tuổi, bàn tay nhỏ bé ôm tai phải của chính mình, ngăn không cho người bên cạnh thấy vết sẹo xấu xí trên tai mình, có chút khổ sở nói: "Lỗ tai của em dường như không nghe thấy thanh âm gì cả, có điều đã không đau nữa rồi."
Cảnh Tâm hơn bốn tuổi ngơ ngác, không biết có nghe rõ không, một lát sau cô nàng kéo tay Lục Tinh ra, ngây thơ nói: "Em sẽ hát cho chị nghe một bài, chị nghe thử xem, có lẽ có thể nghe được đấy."
Lục Tinh rất vui vẻ, lấy tay ra rồi nói: "Em hát thì nhất định chị có thể nghe được rồi."
Cảnh Tâm vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, âm thanh có chút bập bẹ của đứa bé mới lớn cất lên, cô hát vài câu rồi hỏi: "Đã nghe được chưa?"
Lục Tinh vui vẻ gật đầu, chỉ vào tai trái của chính mình: "Có thể nghe được đấy, lỗ tai bên này của chị rất thính đó."
Năm đó Phó Cảnh Sâm cũng chưa đến 12 tuổi, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô thì có chút sửng sốt, cảm thấy cô nhóc này cười lên thật đáng yêu, đôi mắt đen trắng rõ ràng cong lên, lộ ra vài phần hoạt bát.
Hóa ra, tai phải của cô nhóc hay chạy trốn mà anh thích không thể nghe được.
Cô rất lạc quan, không cảm thấy chuyện một tai không nghe được là việc gì quá đau lòng.
Sau khi ở lại Phó gia, lúc cô cùng chơi đùa với mấy đứa trẻ khác đều bị chúng gọi là cô hầu nhỏ, khuôn mặt cô hơi buồn bã mà nhăn lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.
Phó Cảnh Sâm phải trừng trị mấy đứa bé kia thì đám nhát gan đó mới không còn gọi cô như vậy nữa, về sau có đứa bé biết cô có một bên tai không nghe được, và lại có người gọi cô là đứa bé điếc, Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, thậm chí là dì Cầm mới biết được tai phải của Lục Tinh không nghe được.
Khi đó Lục Tinh còn nhỏ nên rất nhạy cảm, cảm thấy một lỗ tai nghe không được sẽ bị các bạn cười nhạo.
Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt Lục Tinh, bọn họ không có cảm thấy Lục Tinh có gì không giống với bọn họ, cùng lắm chỉ là một bên tai không nghe được thôi mà, chỉ cần không dán vào tai cô nói chuyện, cô đều có thể nghe được.
Lục Tinh chưa từng nói về chuyện này với người khác, người khác nói chuyện với cô, cô sẽ đặc biệt nghiêm túc lắng nghe, mọi người làm việc chung với cô dường như đều không phát hiện ra tai của cô không nghe được.
Phó Cảnh Sâm nhớ tới mùa hè năm ấy anh đưa cô xuất ngoại, đôi mắt của cô toàn là nước mắt, nắm chặt lấy góc áo của anh, lo sợ bất an hỏi anh: "Có phải vì một bên tai em không nghe được... có chỗ thiếu hụt... Cho nên, cho nên..."
Cho nên cái gì, cô không hỏi nữa, là không dám hỏi, hay là không muốn hỏi.
Nhưng Phó Cảnh Sâm biết rõ cô nghĩ như thế nào -- cho nên anh không thích em đúng không? Cho nên anh ghét em sao?
Cô luôn có suy nghĩ đơn thuần như vậy, cô thấy anh hôn cô, anh đối xử tốt với cô, nhất định là bởi vì anh thích cô, cô tín nhiệm anh, tin tưởng anh dẫn đến việc từ nhỏ đã ỷ lại vào một người, rồi sau đó người ấy lại bỗng nhiên muốn đưa cô đi xa. Vậy chắc chắn là anh không còn thích cô nữa hoặc có thể đã ghét cô rồi...
Anh dụ dỗ cô, muốn cô xuất ngoại nhưng lại không nói tới nguyên nhân. Cho dù anh nói gì, dụ dỗ cô như thế nào, cô đều không muốn xuất ngoại, có vẻ như đã nhạy cảm nhận ra điều gì.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian anh cảm thấy giày vò nhất, anh không có cách nào giữ cô lại chỉ có thể sắp xếp cho cô thật tốt, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm được lúc đó.
Thời Vực đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng trả lời, lại nói: "Lúc trước Lục Tinh xuất hiện ở chương trình đó, là có người cố ý sắp xếp đấy."
Phó Cảnh Sâm đưa tay đè lên mi tâm, "Chuyện này tôi đã biết, cậu tìm người xóa bài đăng đó đi, buổi chiều tôi mới có thể về được."
"Trần Thắng đã đi xử lý rồi." "Được, cảm ơn."
"Lời cảm ơn này phải khó khăn lắm mới nghe được đấy."
Sau khi cuộc nói chuyện với Thời Vực kết thúc, điện thoại lại vang lên, Phó Cảnh Sâm liếc qua dãy số kia, khóe miệng nhếch lên đầy lạnh lẽo, không để cho đối phương có quyền nói trước đã cướp nói thẳng: "Trình Phi, tôi đã cho cô cơ hội làm sáng tỏ mọi chuyện rồi."
Trình Phi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh mà ngây cả người, "Ý của anh là, những chuyện này... là do em bày ra sao?"
Phó Cảnh Sâm từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nở nụ cười: "Không phải sao?"
Sắc mặt Trình Phi thay đổi, vội vàng phủ nhận: "Không phải em, chuyện này cũng không có lợi với em."
"Tôi nói rồi, tôi không ngại tự làm sáng tỏ mọi chuyện."
Trình Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt tái nhợt, những chuyện xấu kia là cô ta gây ra, anh đã cho cô ta cơ hội chủ động làm sáng tỏ, anh cho cô ta một cơ hội để cứu vớt danh dự, đó là kết quả tốt nhất đối với mọi người.
Cô ta không nghĩ tới Cảnh Tâm lại không niệm tình, nhanh chóng mà dứt khoát đứng về phía Lục Tinh, đăng một bài trên weibo như vậy làm cho mọi việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô ta, Phó Cảnh Sâm chỉ tự mình làm sáng tỏ, cô ta hơi không dám tưởng tượng.
Trần Nhan nhìn chằm chằm vào Trình Phi, có chút vội vàng: "Sao vậy?
Điện thoại tắt là có ý gì?"
Trình Phi khẽ cắn môi: "Anh ấy tắt điện thoại, nói sẽ đích thân làm sáng tỏ..."
Vẻ mặt Trần Nhan thay đổi, tức giận nói: "Trình Phi, tôi đã nói rồi, làm chuyện xấu thì phải có chừng có mực, giờ thì tốt rồi, cô không nghe, hiện tại cô muốn tôi làm như thế nào để dọn dẹp vụ rắc rối này đây? Tôi nâng cô lên như thế, không phải để cô mất tất cả như vậy."
Trình Phi cúi đầu không nói, sắc mặt càng tái nhợt.
Thời gian ở trong văn phòng... những tin tức nói Lục Tinh bị điếc một bên tai đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, những đồng nghiệp quen thuộc của Lục Tinh bàn luận ầm ĩ: "Thì ra tai phải của Lục Tinh không nghe được, bảo sao nhiều lúc nói chuyện cô ấy nghe rất chăm chú, có đôi khi còn phải lặp lại hai lần..."
"Đúng vậy, không ngờ lại như thế này... Bình thường đúng là không nhận ra..."
Đỗ Tiểu Vi nhớ tới lần trước, cô ấy dán vào tai của Lục Tinh nói nhỏ, dù là ở bên cạnh nhưng Lục Tinh vẫn kêu cô ấy lặp lại lần nữa, khi đó đã cảm thấy có chút là lạ rồi.
Thì ra là như vậy...
Những tin tức kia mới được tung ra rồi lại bị xóa rất nhanh chưa mất đến nửa tiếng.
Lục Tinh ăn xong, sau đó dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lần, vài ngày không quét dọn, sàn nhà và trên ghế sofa đều có không ít lông chó của Tiểu Cáp, cô bận rộn làm việc, căn bản không có chú ý đến tin tức.
Một giờ chiều, cuối cùng cô cũng dọn dẹp sạch sẽ, mệt mỏi ngã xuống ghế sofa nghỉ ngơi, cầm lấy điện thoại, thấy được tin nhắn Phó Cảnh Sâm.
Khóe miệng cong lên, thật ra bị lộ ra cũng không phải là chuyện xấu.
Ít nhất, Phó Cảnh Sâm đã không còn mang danh là bạn trai của Trình Phi nữa rồi.
Anh là bạn trai của cô.
Màn hình bỗng nhiên lóe lên, là dãy số quen thuộc làm cô hoảng hốt, Lục Tinh vội vàng ngồi xuống, nín thở vài giây, cố gắng khiến tâm trạng trở nên bình tĩnh nhất: "Dì Cảnh."
Ngữ khí Cảnh Lam Chi không giống với lần trước, lạnh lùng nói: "Lục Tinh, chúng ta gặp nhau một chút đi, dì có việc muốn nói chuyện với con."
Giọng nói lạnh lùng như vậy, lại khiến cho Lục Tinh nhớ tới sáu năm trước, vào mùa đông năm đó, dì ấy cũng dùng giọng điệu lạnh lùng này, từng chút một phá hủy cảm xúc tràn ngập mừng rỡ và chờ đợi của cô.