Yêu Không Bến Bờ

Chương 67: Người này không quân tử




Khương Doãn Nặc cho rằng, người đàn ông này sẽ buông tha cho mình ở đây.

Nhưng cô đã quên, trong tính cách của anh, có phần tử xấu xa mà cô từng ghét nhưng khó mà phòng bị, chỉ là theo sự trưởng thành của tuổi tác, chúng đã từ hiện tượng biểu trưng lúc đầu tiến hóa thành nguy hiểm bên trong không dễ phát giác của hôm nay.

Anh ném đồ của cô đi, còn cười híp mắt nhìn cô, không một chút áy náy.

“Em thu lại những lời đã nói trước đó,” anh mở miệng nói như gió thoảng mây trôi, “Chị không ngốc một chút nào, chị rất biết lôi kéo đàn ông, cả đời này, cuộc đời em bị trồng trong tay chị rồi.”

Vì câu nói cuối cùng này mà cô nhất thời ngẩn người nhìn anh, trong lòng rối bời.

Sự áy náy muốn làm cho phai nhạt được chôn giấu sâu tận đáy lòng từ trước đến nay bỗng nhiên bị người khác moi ra không chút nể tình, cô nhìn anh, cảm thấy bản thân mình đúng là tội ác tày trời, đã phạm phải lỗi lầm mà cho dù thế nào cũng không thể bù đắp, đến mức cô hi vọng nghe thấy lời nguyền rủa phẫn nộ hơn. 

Cô đang trong nỗi dằn vặt đầy tự trách, giọng nói run rẩy: “Là… là tôi không đúng.”

Anh vẫn cười, tiến lại sát cô: “Chị nói thử xem, chị sai ở đâu?”

Nụ cười của anh nhẹ nhàng như vậy, giống như giữa hai người chỉ là một trò đùa cỏn con mà thôi. Cô muốn nói cười tự nhiên với anh nhưng vĩnh viễn không làm được. Cô đã làm gì sai? Lúc đầu, không nên để mặc tình cảm của bản thân. Sau đó, không nên rời bỏ anh trong những tháng ngày mờ mịt nhất, để anh một mình gánh chịu tất cả. Cô sai ở… Nếu như, cô không ở bên cạnh Trần Tử Sâm, thì sẽ không gặp lại anh.

Quá nhiều lời nói nghẹn nơi cổ họng, nhưng cô không thể nói ra dù chỉ một chữ. Cuộc sống quá đỗi kỳ lạ, đúng là cố hết sức ném cô vào hết vòng lẩn quẩn này tới vòng lẩn quẩn khác, mặc cho lý trí của cô không ngừng đấu tranh.

Anh nhẹ nhàng nhả ra bốn chữ: “Vứt không thương tiếc.”

Cô nhìn anh mà nước mắt rưng rưng.

Anh dịu dàng hỏi: “Có phải không?”

Cô vô cùng đau khổ, dùng tay che mặt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt kẽ tay. Bỗng dưng cô thấy hận anh vô cùng, oán hận sự tàn nhẫn của anh ngay lúc này.

Thế nhưng, anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng, cắn nhẹ lên trái tai cô, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô, cô không kịp né, chỉ có thể tựa vào vai anh khóc thầm.

Anh dùng tay chỉ nhẹ vào ngực cô, “Em muốn biết, chỗ này của chị, trong trái tim chị rốt cuộc muốn như thế nào.”

Cô cắn môi dưới, rồi không dám tùy tiện nói bất cứ lời nào, buồn phiền mà bất lực ngó anh một cái, rồi lại khẽ cúi đầu.

Chỉ một cái liếc nhẹ như vậy, trong lòng anh bỗng phơi phới hẳn lên.

Đôi môi anh đào đỏ mọng, khóe mắt chân mày đều ẩm ướt hồng hào, đôi tay trắng nõn mảnh mai bắc trên vai anh, rồi xuống dưới… đồi núi thẳng đứng nhấp nhô mềm mại, mềm tới mức gần như sắp dán chặt lên ngực anh. Trong phút chốc dục vọng thức tỉnh, anh chỉ muốn kéo phăng cái khăn tắm vướng víu kia xuống.

Anh không nhịn được tiến lại mạnh mẽ hôn cô, tách môi răng cô ra và tiến vào trong, không ngừng truy đuổi quấn lấy, nghe thấy cô ở trong lòng mình hô hấp trở nên gấp gáp. Cơ thể anh ngày càng nóng lên, bất giác dùng lòng bàn tay thay cho đầu ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy vật mềm mại trước ngực cô, liên tục bóp nén.

Cô yêu kiều rên khẽ, lúng túng nắm chặt cổ tay anh, nhưng không đọ lại được sức của anh, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn anh một cách đáng thương.

“Nặc Nặc, ngoan, ngoan nào…” Anh nín thở thấp giọng vỗ về cô, vừa đỡ lấy tấm lưng trần của cô, vừa tránh né tay cô, cuối cùng kéo tuột chiếc khăn tắm che trước ngực cô, đường cong xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt, làn da trắng nõn, đầy đặn mượt mà…

Anh nắm chặt đôi bàn tay không nghe lời của cô, nhìn cô đắm đuối, thậm chí còn đưa miệng qua, ánh mắt nóng bỏng khiến cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lại không từ bỏ mà bắt đầu vùng vẫy. 

Nhưng anh rất là xảo quyệt, nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô, ôm chặt eo cô, khi cô đang định nói chuyện thì hôn cô tới tấp, trái tai, sau gáy, anh dùng tay vuốt ve nắn bóp, lúc thì dịu dàng khi thì bá đạo lướt qua những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô mà anh đã từng quen thuộc.

Anh vừa chạm vào cô, cô liền quên đi hô hấp, khẽ thở dốc, thân thể muốn căng cứng nhưng bản năng lại khiến cô giãn ra giống như một làn sóng, thật không biết phải làm thế nào mới tốt, tựa như một chú cá nhỏ, nhảy đập vùng vẫy trong tay anh, rồi tiêu hao dần sức lực, mở to mắt đợi bóng tối kéo đến.

Trong màn đêm, cô cảm nhận được, là dục vọng sắp lan tràn, mê hoặc mắt người.

Nụ hôn ướt át trơn trượt xuống trước ngực cô, sự đầy đặn mềm mại khẩn thiết dụ dỗ, anh lần lượt ngậm lấy chúng, mê mệt mút mát, dùng răng khẽ ma sát. 

Hô hấp của anh cũng gấp gáp mãnh liệt như thế, dường như sắp nuốt chửng lấy cô.

Cô run rẩy, hòa tan vào trong sự nhiệt tình như vậy, bất giác đứng thẳng người về phía trước, đưa ngón tay luồn vào trong tóc anh.

Trong sự mềm mại tỏa hương thơm ngát, anh đột nhiên nảy ra ham muốn phá hoại, tiếp xúc giữa răng bỗng nhiên tăng thêm, sự đau đớn dữ dội nhưng mềm mại truyền tới đại não trong phút chốc, cô yếu ớt khẽ kêu một tiếng, bất giác lùi về sau giữ chặt lấy cơ thể.

Giống như một đứa trẻ phát minh ra trò chơi mới mẻ, anh cố ý giở trò, không ngừng cắn gặm cô, mỗi lần đều khiến cô kêu la oai oái mới dừng lại. Thậm chí anh còn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát biểu cảm của cô, thăm dò giới hạn bao dung của cô đối với tính cách tinh quái của mình, hết lần này đến lần khác, lấy điều đó làm niềm vui.

Vì trước ngực sưng tấy mà cô sắp khóc thành tiếng, ra sức muốn đẩy anh ra. Bây giờ anh mới lưu luyến đứng thẳng người dậy, ôm chặt cô vào lòng, vội hít thở thật sâu.

Ngực vừa ướt vừa đau, tì lên áo sơ mi của anh hoặc ép chặt, nhẹ nhàng tiếp xúc, lúc thì lạnh lẽo lúc lại nóng rực, mang lại sự thoải mái tê dại càng khó chống cự. Cô yếu ớt nhoài vào lòng anh, nhịp tim của hai người rõ ràng mà hòa quyện với nhau, mãnh liệt tới mức gần như gây chấn động màng nhĩ, gần như át cả tiếng nước chảy bên cạnh.

Anh đỡ lấy cơ thể cô, đưa tay cầm chân cô lên, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngồi xích tới một chút, xích thêm chút nữa…”

Cô choáng váng đầu óc điều chỉnh tư thế theo lời anh, cho đến khi vật thô cứng của anh ở giữa hai chân cô, cách lớp quần dài nhưng vẫn nóng bỏng, cọ sát vào nơi mềm mại mang đến cơn đau khác thường, cô bất giác khẽ rên một tiếng, uốn éo khó chịu. Kích thích như vậy, khiến cho cảm giác xấu hổ đã yếu ớt càng trở nên mơ hồ, trong lúc choáng váng, cô nghi hoặc nhìn anh, nhưng không kịp suy nghĩ, tại sao hai người lại đi đến bước này.

Anh dùng sức vây chặt lấy cô, gỡ bỏ sự ràng buộc cuối cùng, giữ chặt người mình dựa thẳng vào cô, không mảy may cho cô cơ hội do dự. Nơi tiếp xúc thân mật càng thêm trơn mượt nóng bỏng, bên tai là tiếng thở dốc của anh, khiến cô căng thẳng không làm được gì, chỉ biết run rẩy nắm chặt cánh tay anh, móng tay như sắp cắm vào trong da thịt anh.

Trong khi tâm trạng đang hỗn loạn, cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vui tai từ phòng tắm vọng đến, âm thanh vui vẻ đó càng ngày càng rõ rệt, từ từ lọt vào tai hai người, không thể tránh né, có người đang gọi vào điện thoại của cô.

Trái tim hỗn loạn gia tăng nhịp đập, cô bất giác nhìn ra ngoài cửa. Anh thử thăm dò, chầm chậm tiến vào cơ thể cô, song vì bị dục vọng mãnh liệt ngăn cản khiến cô bất lực lo lắng bồn chồn.

Tiếng chuông reo hết lần này tới lần khác, anh kiềm chế chờ đợi, cúi đầu hôn cô, đến khi tiếng nhạc dừng hẳn. Anh nói bên tai cô: “Ngoan, thả lỏng, em sắp vào rồi, để em vào.”

“Đừng…” Ánh mắt cô trở nên hoảng loạn, đột nhiên đưa tay chặn trước ngực anh.

Anh sốt ruột hôn cô: “Nặc Nặc, cho em, em muốn chị, cho em.”

Hơi thở nóng hổi phả bên môi khiến lòng cô tê dại, cơ thể cô lại trở nên yếu ớt mất đi sức chống cự. Mềm mại ôm lấy cổ anh, cùng anh đắm chìm quấn quít trong nụ hôn ướt át, cảm nhận được vật cứng của anh đang từ từ trượt vào.

Tiếng chuông chói tai lại một lần nữa vang lên, bỗng nhiên cô bị giật mình đến run cầm cập, tiếng chuông gần ngay bên cạnh, lần này, là phát ra từ trong túi quần dài của anh.

Cô lùi về sau co người lại, ánh mắt lờ mờ bất định.

Anh chau mày, trên mặt thoáng qua vẻ tàn nhẫn, bóp chặt lấy eo cô, anh đột nhiên đứng thẳng người đâm vào, cho đến khi tới nơi sâu nhất của cơ thể cô.

Sự va chạm đột ngột khiến cả người cô đều ngã về sau, nhưng được anh kịp lúc ôm lại, anh hôn lên trán cô, phát ra tiếng rên an ủi mà trầm thấp.

Cô đau đến mức nước mắt lưng tròng, nhất thời thở dốc, nhìn anh với vẻ khó mà tin được, sự đau đớn do căng cứng dường như đã vượt khỏi giới hạn của cô, sự xâm nhập bá đạo khiến cô không dám dịch chuyển một phân, cô gần như khóc thành tiếng: “Ra ngoài, mau ra ngoài…”.

“Suỵt…” Anh dịu dàng dỗ cô, khẽ khàng ấn đầu cô xuống, âm giọng khàn khàn, “Được mà, trước đây đều được, chị nhìn nó đi, được mà, một lát sẽ ổn thôi.” 

Nói xong, anh cụp mắt nhìn nơi giao hợp của hai người, nó đang từ từ co rút, ánh nước lấp lánh, ma sát chặt chẽ, mang theo âm thanh nho nhỏ.

Cơn đau dần dần chuyển sang dễ chịu, cô nhịn không được rên khẽ, trong khi ma sát thần trí dường như mơ hồ.

Mồ hôi không ngừng tuôn ra và bọt nước ở bên cạnh bắn tới làm ướt áo sơ mi của anh, cô thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ ràng đường nét cơ thể rắn rỏi căng cứng ấy, không còn là vẻ non nớt thời niên thiếu nữa. Anh giữ chặt lấy cô, chuyển động, dành ra một tay móc điện thoại vẫn đang reo không dứt từ trong ví ra, trực tiếp ấn nút tắt máy. Anh cởi áo sơ mi đã ướt mất một nửa của mình ra, nói với cô: “Ôm chặt em.”

Cô không biết là ý gì, mà chỉ nghe theo trực giác, hai tay mò lên bờ vai rắn chắc của anh, càng thêm dính chặt cùng anh, anh ôm cô đi ra khỏi phòng tắm. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện đâm vào mắt cô đau điếng, càng khiến cô xấu hổ không thôi. Anh vẫn đang mặc quần dài, còn cô không mảnh vải che thân, hai chân kẹp giữa eo anh. Cô không dám nhìn, càng không dám nghĩ, vùi mặt vào cổ anh tỏ vẻ kháng cự, song, tội ác và nỗi tự trách trong lòng không thể che đậy niềm vui trên cơ thể, chỉ là khẽ chạm thôi cũng đã khiến cô không thể kiềm chế được mà rên rỉ yêu kiều.

Anh cười khẽ, liên tục hôn cô, thương yêu chiều chuộng, giống như đối em bé vậy.

Cô được đặt lên giường, khẽ mở mắt, đối diện với đôi con ngươi của anh, ở đó lấp lánh tình cảm cuồng nhiệt như mưa gió bão bùng.

Sự va chạm bỗng chốc trở nên liên tiếp thô bạo, cô rên rỉ tựa như bị khuấy thành từng mảnh vụn, yếu ớt bay lên rồi rơi xuống, cô bao dung để mặc anh đòi hỏi, dữ dội như thế, gần như là niềm vui tuyệt vọng sắp cận kề cái chết. Cô hung dữ cắn xương quai xanh của anh, hôn lên cổ anh, dùng răng đáp lại sự xâm phạm ngày càng thô bạo của anh. Tâm hồn bồng bềnh, không ngăn nổi từng đợt sóng run rẩy ập tới, chừng như ngất xỉu.

“Thích không?” Anh thở dốc hỏi cô.

“Ừm… Thích…”

Anh lại cúi người, hết lần này đến lần khác đi vào trong cô, anh đắm đuối nhìn vào mắt cô: “Nặc Nặc, thích em đối xử với chị như vậy không?”

Cô bị anh giày vò tới mức nói không ra lời, đành phải ngước mặt lên liếm môi anh.

Anh mãnh liệt đáp lại, bằng miệng, bằng cơ thể. Cảm nhận được nó ngày càng trở nên cứng rắn và thô ráp, cô khó mà chịu nổi, run rẩy dưới thân anh, tưởng chừng như sắp thét lên. Cho đến khi anh phát ra tiếng rên nặng nề gấp gáp, sau đó nhanh chóng rút ra…

Anh bế cô, tựa lên trán cô thở sâu, miệng lúng búng nói: “Ngực nở mông tròn eo thon”.

Cô vùi mình vào trong lòng anh, yếu đuối như nước, hơi thở như tơ, để mặc anh dọn dẹp bãi chiến trường bừa bộn.

Thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời đến cực độ, cô cuộn mình ở đó, dần chìm vào giấc ngủ.