Tôi tỉnh ngủ thì nhận ra là chiếc xe đang lao nhanh trên con đường ngoại ô, cố gắng đưa đầu ra cửa sổ, từng làn gió mát lạnh thổi qua làm tôi sảng khoái vô cùng. Cảnh vật này, bình yên và xinh đẹp lắm, tuy không hiện đại như trung tâm nhưng nơi đây có những bãi cỏ xanh rì, không khí trong lành không chê vào đâu được. Tôi mới ngộ ra một điều hết sức thực tế rằng, nhờ đây là ngoại ô vắng người nên không có cảnh sát giao thông, nếu có thì bọn tôi bị bắt phạt tiền vì tội chưa đủ tuổi lái xe rồi. Thiệt tình!
Con người tôi đang lâng lâng thì bị Vũ Nguyên kéo lại, anh tức giận nói :
- Em có biết là đưa đầu ra cửa sổ khi đi xe là nguy hiểm lắm không hả? Lỡ có xe nào chạy ngang chúng ta rồi sao?
Tôi biết là anh ấy rất lo cho tôi mới tức giận đến vậy, tự nhiên cũng cảm thấy mình thật ngố và tội lỗi. Tôi lí nhí :
- Em xin lỗi, lần sau em sẽ không vậy nữa.
Vũ Nguyên thở dài, đưa tay xoa đầu tôi, thế là tôi lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ấy cho đến khách sạn luôn.
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn có tên là Hoang Dã, thế méo nào mà khách sạn lại tên là Hoang Dã nhỉ? Chẳng lẽ khách sạn ấy nuôi thú rồi cho ở chung với khách? Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay xa và thậm chí là... Bay luôn ý! Thử nghĩ xem, tôi ở cùng một đám động vật hoang dã suốt đêm sao? Kinh khủng ghê luôn, tôi thà chết còn hơn!
Mặt tôi đơ ra, mắt mở to, miệng há ra tưởng chừng có thể nhét một quả trứng vịt vào, Thiên Nhật nhìn tôi đơ ra như hiểu tôi nghĩ gì, nó cười lớn, mặt bẩn bựa hết sức, nói mà như muốn cố ý chọc thủng lỗ tai tôi :
- Haha, nhìn mặt con Lam ngố chưa kìa, tao đoán nó đang nghĩ về tên cái khách sạn và một đêm tình tứ cùng động vật hoang dã đấy chúng mày ạ.
Phát ngôn gây sốc, tôi vẫn chưa tỉnh táo. Chẳng lẽ tôi lại dễ nhìn thấu như vậy sao ta? Tôi nhớ mặt mình phức tạp lắm mà? Bị cuốn trong dòng suy nghĩ hết sức ngớ ngẩn, lơ tất cả lời nói, đến lúc Vũ Nguyên cốc vào đầu tôi một cái rõ đau tôi mới tỉnh mộng. Gãi đầu ngượng ngùng, tôi bước nhanh vào trong, có lẽ mơ mộng giữa ban ngày là thói quen khó bỏ được rồi.
Tôi đưa tay, mạnh dạn nắm tay Vũ Nguyên kéo đi nhanh về phía cửa khách sạn, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động vậy. Vũ Nguyên biết ý, cũng chẳng thèm giật tay ra, âm thầm đem tay tôi siết chặt trong lòng bàn tay anh ấy.
~*~
- Tôi là Hoàng Thảo Anh, tôi đã đặt trước hai phòng rồi, vui lòng cho tôi xin chìa khóa.
Cô nhân viên ở quầy tiếp tân của khách sạn nhìn Thảo Anh rồi mỉm cười, tay là hai chiếc chìa khóa đưa cho Thảo Anh, nhẹ nhàng nói :
- Chìa khóa của tiểu thư đây ạ, là phòng 301 và 302 ở lầu 3. Chúc tiểu thư và bạn bè có một kì nghỉ vui vẻ.
Thảo Anh mỉm cười nhận lấy chìa khóa, bắt đầu bước vào thang máy.
- Bây giờ phân chia phòng như này : Thảo Anh, Huỳnh My và Khả Lam ở phòng 301 còn tôi và Thiên Nhật ở phòng 302. Mọi người cứ nghỉ ngơi hay ăn uống tùy thích, một giờ chiều chúng ta tập trung ở đại sảnh khách sạn và cùng đi tham quan nơi này nhé!
Vũ Nguyên nói, thế là mọi người bàn giao chìa khóa cho nhau rồi thong thả đi về phía phòng mình, vì hai phòng đối diện nhau nên mọi người đã đi vào phòng hết, chỉ còn tôi là chậm chạp lẽo đẽo phía sau. Đang định bước vào phòng thì bị ai đó kéo vào lòng, người ta kéo nhẹ lắm cơ, mà người tôi nhũn ra như cọng bún. Cảm giác này, xao xuyến tận đáy lòng, ngọt ngào ngất ngây, hạnh phúc len lỏi đến từng tế bào ý. Vũ Nguyên vừa ôm tôi vừa xoa đầu, miệng ghé sát lỗ tay tôi, thủ thỉ : "Phải biết tự chăm sóc bản thân mình nghe không, lúc nãy em mệt nên bây giờ phải nghỉ ngơi thật nhiều mới có sức đi chơi, đừng ham chơi mà quên cả bản thân mình, hiểu chưa?"
Tin gan tôi như muốn lộn ngược lên cả, sao mà có thể ngọt ngào dễ thương đến vậy chứ? Như một cỗ máy đã được lập trình sẵn, mặt tôi đơ ra mà vẫn gật đầu lia lịa. Anh xoa đầu tôi rồi cười, bước vào phòng bỏ lại một chữ khiến tôi tỉnh hẳn ra : "Ngốc". Tôi mới phát hiện một điều nữa là, Vũ Nguyên rất thích xoa đầu tôi nha!
~*~
Một giờ chiều. Đại sảnh khách sạn.
Mọi người đã tập trung đầy đủ, chuyến đi tham quan sắp bắt đầu. Tôi thực sự rất mong chờ nha, vì được tình tình cảm cảm với người thương mà. Thử tưởng tượng mà xem, tôi và anh ấy cùng nhau ăn, cùng đạp vịt trên bờ hồ thơ mộng, rồi trò chuyện một cách thân mật với nhau, đùng một cái bất ngờ anh ấy quay qua tỏ tình với tôi, lúc đó tôi sẽ gật đầu cái rụp. Rồi chúng tôi kết hôn, sẽ có những đứa con thật xinh xắn, anh đi làm, tôi ngày ngày ở nhà nấu cơm chờ anh về, tôi và anh cùng chơi với con và dạy nó biết mọi thứ trên đời. Ôi, ngôi nhà và những đứa trẻ, chỉ là tưởng tượng thôi nhưng tôi cảm nhận được mùi hạnh phúc rồi nha. Tương lai xa...
Trở về với thực tại, không gian vẫn là đại sảnh, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của một con bé cấp ba hay mơ mộng và ảo tưởng về những điều rất xa xôi thôi. Tôi thở dài, vẻ mặt thất vọng, não nề hết sức, tôi muốn cái tương lai đó cơ.
- Bây giờ năm chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé, nghe nói ở đây có hội chợ bán đồ thủ công đẹp lắm.
Suy nghĩ mông lung lập tức bị cắt đứt do lời phát biểu của con My, xem mắt nó sáng rực kìa, con My rất mê đồ handmade, nhà nó chỗ nào cũng có handmade cả. Hình như thằng Nhật biết con My thích nên nói một câu trúng ngay tim đen làm con nhỏ mê tít ý.
- My chân ngắn à, nếu một lát mày thích thì tao sẽ gom hết các gian hàng đồ handmade về cho mày nha.
- Woa! Thật á? Tao thích lắm, cơ mà tao không làm bạn gái mày đâu nha, tao thích như này hơn.
- Sao cũng được, miễn được ở cạnh mày và thấy mày vui là tao đã hạnh phúc rồi.
Úi xời, xem bọn nó kìa, diễn sâu thật ý, lại bắt chước theo soái ca ngôn tình đây mà. Làm gì mà ngọt chảy nước thế, tôi cũng muốn... Tôi là đang ghen tị với chúng nó đây, tình cảm thắm thiết mặn nồng quá, muốn rớt cả nước mắt đây.
Vũ Nguyên ơi Vũ Nguyên, anh là đang giả ngốc hay ngốc thật đấy? Mau tỏ tình em đi mà, mau thể hiện những cử chỉ ngọt ngào mà anh thường làm với em đi. Mau đi anh, dằn mặt tụi nó bằng lời nói hay hành động nào ngọt và sến hơn đi anh à. Mặt tôi tỉnh bơ nhìn con người đang đứng ung dung gần đó, nhưng trong lòng không ngừng gào thét vào cào cấu đủ kiểu, mau sủng em đi. Huhu anh ơi.