Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 61: Chân tướng sáng tỏ




Edit: V.O

Cách rất gần, lúc này mới nhìn thấy người hòa thượng đã nổi lên sương máu, giọt máu chảy xuôi từ trán xuống.

Trong lòng ta đau xót, bao nhiêu lần thêm phiền cho hắn?

Ngẩng đầu lên, Bạch Tố Trinh vẫn đứng ở trên đám mây, lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng khi ánh mắt chuyển qua ta, lại tràn đầy u oán.

"Hòa thượng, tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách." Ta nhìn hòa thượng, ra tay giúp hắn giữ con rồng nước cực lớn phía trên.

"Nàng đã..." Hòa thượng nhìn mặt ta, nghiêm túc nhíu mày.

"Khải Thần bị nàng lấy nội đan, ta bị uy hiếp, không có cách nào." Ta giải thích: "Hiện giờ Khải Thần an toàn, sao ta có thể giúp nàng đối phó chàng. Ta cản giúp chàng, chàng lên trên giành lệnh bài lại đi."

Sắc mặt hòa thượng dịu mấy phần, hắn thở hổn hển: "Ta thu pháp lực, nàng có thể chống nổi không?"

Ta liếm liếm đôi môi khô khốc: "Có thể chống được khoảng mấy đốt hương, tỷ tỷ mang thai, pháp lực chưa tới một thành, không phải là đối thủ của chàng."

"Vậy...nhờ nàng." Trong nháy mắt hắn rút pháp lực về.

Thân thể ta run lên, lúc này mới phát hiện rốt cuộc áp lực bao nhiêu, cánh tay trầm xuống, suýt nữa không chống nổi, cắn răng nói: "Chàng nhanh đi!"

Hòa thượng bay lên bầu trời, máu trong người ta sôi ùng ục như muốn phụt ra, cánh tay gần như tê liệt.

Cảm giác đau nhức liên tục đánh thẳng vào lý trí của ta, giờ phút này pháp lực như sắp bị rút ra.

"Ầm!" Chẳng biết tại sao rồng nước màu lam trên không trung phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể to lớn lắc lư giống như bị chọc giận.

Đây là...ta nhìn chằm chằm bóng đen trên bầu trời.

"Hòa thượng! Nhanh bắt ác quỷ đó lại! Nó đang chọc giận Thủy Long!" Ta phun ra một ngụm máu: "Ta sắp không chống được rồi!"

"Ông, ma, trí, mưu, da, tát, liệt, đức..." Bát tự chân ngôn quen thuộc!

"Không được!" Ta giật mình, đã không kịp ngăn cản hòa thượng niệm, giữa trán nóng lên, Tháp trấn yêu ong ong chui ra khỏi thân thể. Giây phút đó, một tia pháp lực cuối cùng của ta bị cắn nuốt không còn một mống!

"Xong rồi..." Tay ta run rẩy, cả người xụi lơ dưới đất, thở hổn hển mấy hơi, nhìn lên bầu trời.

Mất đi pháp lực của ta chống đỡ, kết giới trên bầu trời xuất hiện vết nứt do giằng co với Thủy Long, sau đó nhanh chóng vỡ ra!

"Ầm!" Trong nháy mắt Tháp trấn yêu thu phục ác quỷ, Thủy Long đã nổ vang ập về phía Kim Sơn Tự!

Hòa thượng cầm lệnh bài đáp xuống bên cạnh ta, Tháp trấn yêu xoay tròn quanh thân hắn, hắn tự tay đỡ ngực.

Nhìn Thủy Long lao tới vào lúc này, mặt mũi khổ sở: "Vẫn không thể nào ngăn cản...

Hắn ôm chặt thân thể ta, cánh tay vẫn run rẩy: "Tiểu Thanh, nàng không nên tới."

Hắn vừa dứt lời, ta chưa kịp phản ứng. Dị biến đã xảy ra, giây phút Kim Sơn Tự từ từ sụp đổ bị Thủy Long phá hư hầu như không còn, cột sáng màu đen phóng lên cao, tiếng sấm từng hồi, vô số tiếng khóc than thông đến tận chân trời.

"A di đà phật...Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, quy vị." Hòa thượng đặt ta xuống một bên, nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi nói ra mấy chữ đó.

Trên người hắn nổi lên kim quang vạn trượng, thân thể thăng lên giữa không trung, vô số văn tự chữ Phạn cuồn cuộn trên trời, hơi thở bình thản mà trang trọng, giống như thủy triều, càn quét cột sáng màu đen.

Phật hiệu được đọc ra từ trong miệng hòa thượng, từng câu quanh quẩn ở trên cao, Tháp trấn yêu quanh thân hắn, chợt tăng gấp mấy lần, xoay tròn vùn vụt, đáp lại Phật hiệu, bay về phía cột sáng...

"Ong.." Đầu ta đau xót giống như kim châm, ngất đi.

Trong hoảng hốt, thân thể ta ở trong một vùng sương mù trắng, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời mờ tối không ánh sáng, khiến ta có mấy phần quen thuộc. Đây không phải là Địa Phủ sao?

"Nàng lại tới tìm ta? Có chuyện gì?" Giọng ôn nhuận mà bình thản vang lên ở cách đó không xa.

Có ai không? Ta tìm theo tiếng nói.

Sương trắng dần dần tản đi, trước mắt ta trống rỗng, ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Một vùng hoa Bỉ Ngạn màu đỏ xinh đẹp nở cả mặt đất, lượn quanh một con sông nước đục ngầu, là Vong Xuyên?

"Thật không thể cứu Tú Nương sao?" Đây là giọng của một nữ tử.

Ta quay đầu lại, chỉ có thể nhìn loáng thoáng, bên cạnh sông Vong Xuyên mọc một cây cổ thụ che trời, nữ tử đang ngồi trên cây nói chuyện, mà dưới tàng cây là một hòa thượng nghiêm trang.

Nàng một thân áo xanh, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cây, xuống trước mặt hòa thượng, sau đó nàng quỳ xuống.

"Con biết nàng có tội tru tâm, dieendaanleequuydoon – V.O, là phải chịu khổ ở mười tám tầng địa ngục cả đời, nhưng, Bồ Tát, cứu một mạng còn hơn xây bảy tầng tháp, nàng thật sự đã có lòng hối cải."

Hòa thượng kia yên lặng, lại nhìn thẳng vào mắt nữ tử.

Đột nhiên hắn vươn tay, kéo nữ tử vào lòng, khẽ cười nói: "Không phải ta đã cho nàng biết đừng quỳ trước ta nữa sao?" Bàn tay hắn vuốt ve sợi tóc đen của nữ tử: "Ngày mai, nàng gọi nàng ta tới đây đi, nếu thông qua khảo nghiệm của ta, sẽ cho nàng ta cơ hội."

Chợt nàng đẩy hòa thượng ra: "Bồ Tát, người làm gì vậy?"

Bầu trời hiện lên nửa đen nửa vàng, theo hai hơi thở va chạm, hơi thở kinh khủng khuếch tán từng đợt, thậm chí xuất hiện gợn sóng.

"Nàng còn nhớ tới người nọ?"

"Chuyện của ta không cần người quan tâm!" Dường như nữ tử áo xanh tức giận chạy đi.

Giọng nói càng xa xôi, ta rơi vào trong sương mù lần nữa.

Lúc trước mắt rõ ràng lần nữa, ta lại ngồi ở trên một ghế lớn màu đen ở cao đường trên đại điện, đối diện là một đại hán, không phải ai khác, chính là Diêm La Vương.

"Diêm Vương?" Ta ngẩn người: "Sao ta lại ở đây?"

"Là ta gọi ngươi đến." Hắn nghiêm nghị ngồi ở trước bàn: "Ta từng nhận sự nhờ vả của người, bây giờ cũng đến lúc nên nói rõ ràng rồi. Ngươi đừng nghi ngờ, vạn vật đều định số."

Ta muốn lên tiếng, lại phát hiện mình không nhúc nhích được cũng không phát ra tiếng được.

"Năm đó, Thanh cô nương và Lan U thượng tiên bởi vì tư tình, một mình Thanh cô nương chịu tội bị đánh xuống Địa Phủ, đầu thai luân hồi dưới sự cai quản của ta, nhưng bởi vì quỷ sai nhầm lẫn, lầm để cho một ác quỷ vốn nên chịu phạt chạy trốn tới biên giới Sinh Môn, đi luân hồi thay nàng, nàng lại biến thành du hồn không có ở trên Sổ sinh tử, không có cách nào luân hồi nữa."

"Cứ như vậy, ở Địa Phủ rất nhiều năm tháng, lại trong lúc vô tình quen được Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng kinh."

"Tình kiếp khổ sở, Địa Tạng Vương Bồ Tát có đại tạo hóa quen biết Thanh cô nương lại rơi vào nghiệp chướng, từ đó càng không thể cứu vãn."

"Lan U thượng tiên biết Thanh cô nương chưa từng chuyển thế, tìm được nàng ở Địa Phủ, chuyện hai người gặp gỡ khơi dậy Địa Tạng Vương Bồ Tát tạo ác nghiệt sâu hơn, người nhập ma, thả mười vạn ác quỷ ra trấn áp ở Địa Ngục. . ."

. . . Tâm tình của ta càng nặng nề.

"Địa Tạng Vương Bồ Tát nghiệp chướng nặng nề, bị phạt trở về phàm trần lịch kiếp, bắt mười vạn ác quỷ về. . ." Đột nhiên Diêm La Vương quay đầu nhìn về phía ta: "Có phải ngươi muốn biết, có liên quan gì tới ngươi hay không?"

Ta muốn gật đầu, nhưng lại không nhúc nhích được.

Dường như Diêm Vương nhìn ra ý của ta, tiếp tục nói. "Có lẽ là Thanh cô nương biết mình gây họa lớn, rối loạn định số, biết tội nghiệt luôn luôn phải có người gánh. Có lẽ là nàng áy náy đối với Địa Tạng Vương, hoặc là có lẽ nàng cũng động một tia thật lòng trong năm tháng ở cùng Địa Tạng Vương, tóm lại nàng cầu xin ta tách một hồn ra, rót tất cả những gì có liên quan đến Địa Tạng Vương vào trong đó, cho hồn phách này một cơ hội tự mình luân hồi, để trả nợ tình."

"Sao ngươi lại giúp nàng?" Ta phát hiện ta có thể nói chuyện.

Diêm La Vương nở nụ cười, đứng lên: "Ác nghiệt mà mười vạn ác quỷ gây ra luôn phải có người phải gánh, cho dù là Lan U thượng tiên, hoặc là Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng sẽ hình thần toàn diệt, mà Địa phủ cũng phải chờ thiên đạo luân hồi Địa Tàng Vương Bồ Tát mới. Sợ rằng không biết bao nhiêu năm Địa Phủ cũng sẽ không có cách nào siêu độ linh hồn. . .đây là điều ta không gánh nổi."

"Cho nên nàng. . ."

"Đúng, cho nên, Thanh cô nương nguyện tự mình chịu hình pháp này, dĩ nhiên ta có thể giúp nàng chuyện nhỏ này. Nàng tự mình lựa chọn nhảy vào trong sông Vong Xuyên, tụng kinh cầu phúc sám hối tội lỗi của mình trong sự hành hạ, rửa sạch tội nghiệt cho Lan U thượng tiên và Địa Tạng Vương Bồ Tát."

"Chỉ là. . .thôi." Diêm La Vương móc một vật từ trong tay áo ra: "Cầm cái này, cho dù có Tháp trấn yêu, không có cái này, cũng không có cách nào truyền mười vạn ác quỷ về địa ngục. Ta chỉ biết chút chuyện này, để ta đưa ngươi trở về."

"Lần sau gặp lại, ta mời ngươi uống rượu. . .nếu như ngươi có thể còn sống sót. . ." Ta lại không nghe rõ âm đuôi của Diêm La Vương ở trong ánh sáng.

. . .

Từng trận gió mạnh, nâng áo bào màu trắng của hòa thượng lên, hắn trầm tĩnh ngồi xếp bằng ở giữa không trung, cách xa ta.

Ta mở hai tay nhìn hạt châu màu xanh trong tay, có chút mờ mịt lại có chút sợ hãi.

"Đây là cái gì?" Một bóng trắng vọt qua, ta vội vàng né tránh, lòng bàn tay đau nhói, thứ trong tay không còn.

"Là ngươi, Bạch Tố Trinh, trả lại cho ta!" Ta lớn tiếng quát.

"Trả lại cho ngươi?" Trên mặt Bạch Tố Trinh lộ ra bi thương, đáy mắt tràn đầy thù hận: "Ai trả tướng công lại cho ta!"

"Hứa Tiên, không có ở Kim Sơn Tự này, sao ngươi cứ dây dưa vậy?" Ta nhìn chằm chằm hạt châu màu xanh trong tay nàng.

“Chàng đã chết! Cũng không cứu được, tại sao tất cả mọi người đều ngăn cản chúng ta cùng nhau. . .cũng bởi vì Pháp Hải!" Bạch Tố Trinh chảy nước mắt, vươn tay lấy kiếm Bạch Hồng ra: "Không phải hắn thích ngươi sao? Ta để cho hắn cũng nếm thử tư vị mất đi tình cảm chân thành!"

Một tia pháp lực ta cũng không có. . . phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Bạch Tố Trinh thế nào đây?

Đột nhiên tiểu oa nhi hiện thân trên không trung, mang theo Tháp trấn yêu, điên cuồng chạy về phía ta như sao rơi xuống, hô lớn: "Ta cảm nhận được sự tồn tại của Kỳ Lân Bảo Châu!"

"Xà yêu to gan, dám cướp bảo châu, nhìn ta tiêu diệt ngươi!" Ánh mắt tiểu oa nhi căng chặt, sửa lại phương hướng, ập xuống Bạch Tố Trinh.

Giây phút kim quang bùng nổ, Bạch Tố Trinh hoảng loạn ngăn hai mắt của mình, đánh ra một chưởng về phía kim quang kia.

"Đừng!" Khóe mắt ta phát hiện, lòng bàn tay của nàng đang tấn công hạt châu màu xanh kia!

Thiên địa lắc lư mãnh liệt trong nháy mắt!

Trụ sáng màu đen run rẩy, hòa thượng cũng đứng dậy ở giữa không trung, bóng dáng chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh ta.

Rắc rắc. . .