Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 30: Người lạ




Edit: V.O

"Tại sao ngươi phải trở lại!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở phía sau, ánh mắt ta không dời đi trăng sáng, đầu cũng không quay lại, đã biết người đến là Lan Cốc.

"Sao ngươi không ngủ?" Ta vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi!" Vươn tay lấy bầu rượu bên cạnh cho nàng: "Có muốn uống chung không?" Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn một lúc lâu, vươn bàn tay ra, nắm bình sứ, nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh ta. Ánh trăng mê muội, chiếu lên mặt trắng như mỡ của nàng, tỏa ra một phần hấp dẫn, nàng nâng tay lên đổ vài hớp rượu, tùy ý mà tiêu sái, như một bức họa. Ta vỗ tay, giơ ngón tay cái lên với nàng: "Tiên tử trong tranh! Thật là đẹp vô cùng!" Nàng nghi ngờ nhìn hành động của ta, chắc là không hiểu, nhưng cũng nghe ra ta khen nàng, mím môi: "Ngươi cũng vậy."

Ta nghĩ ta thật sự đã say, thân thể say, ý thức say, ngay cả tâm tình cũng say. Rượu không làm say người, người tự mình rót say.

"Không phải ngươi đã đi sao? Còn quay lại làm cái gì?" Lan Cốc hơi nghiêng mặt, vẻ mặt buồn bã.

"Làm cái gì?" Ta híp mắt, vén tóc rớt xuống ngăn ta uống rượu ra sau tai: "Muốn quay lại thì quay lại thôi." Ta lại uống vài hớp rượu: "Ngươi nói kiếp trước ta và Lộ Thành quấn quýt rối rắm, ngươi nói ta rời khỏi Lộ Thành, có thể, chỉ cần là tốt với hắn, ta không sao cả. Nhưng, hắn lãng phí mình như thế? Ngươi, nói ta, làm thế nào đáp lại phần ân tình này của hắn? Làm người phụ lòng từ đầu đến đuôi, ta không quan tâm, lưng đeo tiếng xấu, không quan trọng, nhưng hắn phải tốt. . ." Ta lải nhải không rõ lắm rốt cuộc mình đang nói cái gì, trong lòng đủ loại tư vị.

"Tại sao phải có sự xuất hiện của ngươi? Chúng ta vốn có thể làm bạn trọn đời, yên bình trọn đời, ta có thể vĩnh viễn nhìn người, bên cạnh người. Tại sao ngươi lại xuất hiện!" Lan Cốc cũng say, tay vỗ lung tung lên người ta: "Mấy ngàn năm, mấy đời luân hồi, ta nhìn rõ nỗi thống khổ của người, cầu không được, yêu lại cách xa, sống trong tổn thương, biết rất rõ kết quả, lại không thay đổi được gì, nhân duyên dây dưa không dứt, không cắt đứt được tơ tình rối loạn, nhưng. . .chưa từng có ta! Thế giới của người không có ta, trong tình cảm không có ta, trong trí nhớ cũng không có ta!" Nước mắt trong suốt hiếm có rơi ào ạt. Ta nghĩ nàng đã không có ý thức, không biết mình khóc thút thít mà bi ai, không biết thì ra là mình cũng biết oán trách: "Các ngươi có ân tình đúng sai, ân oán trả mấy đời. Tình của ta, ha ha. . ." Nàng cười khổ: "Vậy tình của ta thì sao! Ai tới trả cho ta!" Nàng cười thê thê thảm thảm, bầu rượu trong tay chảy xuống hồ, đúng là người vẫn còn say rượu, trước dựa vào vai của ta hôn mê. Ta thở dài, đặt nàng xuống đất.

Duyên phận trên thế gian này dây dưa không rõ, ai lại bất chấp ai? Lúc này ta và ngươi uống say mèm, chúng ta vẫn không là bằng hữu, là kẻ thù? Lúc này ai còn chia rõ quan hệ với nhau thế nào, cùng là người luân lạc chân trời mà thôi. Tửu lượng kém ngủ say thì giải thoát, ta thì sao, càng uống càng tỉnh táo!

"Tiểu Thanh ta, chỉ muốn tìm người thương yêu ta, cưng chiều ta. Yêu cầu này quá đáng sao! Ta chỉ nguyện thành uyên ương không thành tiên. Nhưng rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì! Yêu người không nên yêu, người yêu ta, ta lại không yêu, tại sao phải trêu đùa ta như vậy. . ." Thôi, ta mệt mỏi. . .không bằng, đồng ý với Lộ Thành đi. Hắn có thể bảo vệ ta một đời, nếu duyên phận chúng ta không dứt, vậy cho dù biết ta là Xà Yêu, vẫn không sao. Trong đầu mờ mịt, cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm.

"Nghiêm Lộ Thành, ngươi! Nếu cưng chiều ta một đời, bảo vệ ta cả đời, Tiểu Thanh ta đem hết khả năng, nhất định không phụ nỗi tương tư…hức…của ngươi! Uống rượu này, ta sẽ nhớ tất cả những chuyện chết tiệt kia, đồng ý yêu cầu của ngươi!" Ta giơ bầu rượu với trăng, tuyệt nhiên mà kiên định. Giọng nói trong ban đêm yên tĩnh, lay động ở trên mặt hồ, phảng phất trong không khí, từ từ tiêu tan. Ta không muốn để lại nửa phần đường lui cho mình, những chuyện phân biệt nhân yêu, những chuyện thiên lý bất dung, những chuyện yêu hận tình cừu, tất cả, qua đi!

Khóe mắt ta cười ra nước mắt, giơ bầu rượu muốn uống!

Một bàn tay khớp xương rõ ràng siết chặt cổ tay của ta, tay nổi gân xanh, ngăn cản hành động muốn uống của ta. Bầu rượu nghiêng ở giữa không trung, chảy tí tách xuống mặt hồ. Ta cau mày nhìn chằm chằm bình rượu bị đổ một nửa, đột nhiên muốn cười, trong lòng lại buồn bã: "A. . .sao lại lãng phí vậy. . . rượu thật ngon!" Ta hơi nghiêng mặt sang bên. Áo trắng như tuyết, sinh ra vầng sáng dưới ánh trăng, lạnh lùng không thể xâm phạm, gần trong gang tấc lại dường như không giống nhân gian.

Là ai? Là hắn đúng không! Là người đó, người rõ ràng đau nhói cũng vẫn tâm tâm niệm niệm! Là người đó, người ta quyết định sau này né tránh xa xa! Là người đó, người ngay cả mong muốn ban đầu cũng không cần lại không cách nào đến gần!

Ta giãy giụa khỏi tay của hắn, không ngẩng đầu nhìn mặt hắn, đưa lưng về phía hắn, tiếp tục ngồi đó, nhìn chăm chú vào một vùng mờ mịt nơi xa, mắt chua sót: "Sao ban đêm Thiền sư Pháp Hải cũng không nghỉ ngơi, lên cầu này hít gió lạnh? Hay là muốn nhìn thử xem ta có sống tốt không?" Ta không còn sức tránh thoát tay của hắn, nhiệt độ của hắn rất nóng, dường như chỉ tiếp xúc trên cổ tay, sẽ khiến thân thể ta mềm nhũn, lòng mềm nhũn. Dứt khoát tùy hắn. Một cái tay khác lại bưng một bầu rượu lên, rót vào miệng vài hớp ừng ực ừng ực, rượu chảy rỉ ra từ khóe miệng vào trong quần áo, lạnh tanh. Rượu rót vào trong miệng rượu, càng đắng.

Ta không nói lời nào, hắn cũng yên lặng. Chúng ta ngược nhau, cho nên không nói gì.

Cổ tay từ từ được nới lỏng, ta cong cong khóe miệng, lại bất đắc dĩ lắc đầu, chê cười một tiếng, lại rót rượu không còn dư lại nhiều lắm vào trong bụng lần nữa, để che giấu chua sót tràn đầy trong lòng. Uất ức, bi thương, buồn bã, ở trước mặt hắn, càng khó có thể khống chế, cảm giác càng khó chịu hơn bị kiến cắn tim, rõ ràng hắn chỉ đứng ở nơi đó, hắn không làm gì, chỉ đứng ta lại mất khống chế! Rượu, đồ tốt, có thể tạm thời tê dại nỗi đau trong thân thể.

Còn chưa vào miệng, mới vừa nắm bầu rượu lên, đã bị người vươn tay rút ra, vung ra một đường cong duyên dáng, rơi vào trong hồ, tùm một tiếng, sạch sẽ rõ ràng!

"Ngươi cố ý đến làm phiền ta!" Ta gần như nhảy lên trong nháy mắt, xiêm áo kích động khua lên theo, lại trở về tự nhiên. Đứng trên cầu, dieendaanleequuydoon – V.O, ta vươn tay ác ý đẩy hắn, tâm tình nóng nảy cắn nuốt lý trí của ta, tay dùng pháp lực, mấy thành ta không biết, chỉ hung tợn đánh lên người hắn, một chưởng nhận một chưởng. Ta không đi tìm ngươi, tại sao ngươi lại tới trêu chọc ta! Tại sao lấy rượu của ta! Dựa vào cái gì làm ảnh hưởng tâm tình của ta! Tại sao ngươi lạnh nhạt như thế! Dường như nước đã tuôn ra miệng cống, làm thế nào cũng không dừng được.

Gió lạnh phất qua, nhiệt độ trên mặt do uống rượu dẫn tới từ từ rút đi. Ta ngừng lại, không biết rốt cuộc mình đang trách cái gì, hận thù ra tay, vẫn biến mất ở lồng ngực của hắn như ném đá vào biển rộng. Hắn vẫn đứng ở nơi đó, chưa từng di động nửa phần, vững như núi Thái Sơn, giọng nói cũng chưa từng phát ra khỏi cổ họng.

Đứng ở trên cầu, ta cao hơn hắn một đoạn, vuốt vuốt cái trán, tỉnh táo nửa phần, mê hoặc nhìn mặt của hắn, mặc dù là say, mặc dù bị bóng chồng, ánh trăng chiếu lên, ta vẫn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc của hắn. Hòa thượng, mặt của hắn, mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn. . .in rõ trong đầu như thế. Tim co rút đau đớn không thở nổi. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, sắc mặt phát xanh, râu tơ hiện ra, trạng thái trông rất kém cỏi, hình như nghiêm trọng hơn Lộ Thành mấy phần. Chỉ là mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm ta, như muốn nhìn xuyên ta khiến ta không khỏi tránh né, giữa mày nhăn lại, môi cũng mím vô cùng chặt, khóe miệng lộ ra một tia máu, nhưng ngăn chặt chưa từng chảy xuống. Hình như hắn đang nhẫn nhịn thống khổ cực lớn, gân xanh trên trán cũng đã rõ ràng.

Là ta sao? Là ta mới vừa ra tay làm hắn bị thương sao? Hắn đang chịu đựng không ra tay đúng không. Hòa thượng, người tâm tâm niệm niệm đang ở trước mắt, trong gang tấc, hầu như bao nhiêu uất ức gào thét mà đến lần nữa, giống như vỡ đê. Ta cắn chặt răng, siết chặt bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, không đau. Cố nén xúc động muốn ôm lấy hắn. Ta dời ánh mắt đi.

"Tính ra ngươi cũng thả ta rất nhiều lần rồi. Lần trước trong hồ, cũng coi như là ta đã giúp ngươi một lần, trả nhân tình lại cho ngươi." Ta miễn cưỡng cong khóe miệng, cười không tim không phổi. Hòa thượng, ngươi tiều tụy như vậy, không tính ngươi bận rộn bắt yêu, ta có thể hiểu là ngươi đang lo lắng cho ta không?

"Cho nên, ta không cảm thấy ta còn thiếu ngươi cái gì. . ." Ngươi đứng ở chỗ này, ngay cả tư cách ôm ta cũng không có, ngươi có yêu ta không? Ta không dám hỏi.

"Ngươi phong ấn trí nhớ của ta, là sợ tu hành năm trăm năm của ta bị hủy trong chốc lát đúng không. . ." Ta biết rõ ngươi là Phật, ta là Yêu, nhưng ta vẫn yêu ngươi.

"Hiếm khi Thiền sư có lòng tốt như thế, ta cũng tri ân tất báo, sẽ không phụ tâm huyết của ngươi, rời đi, sẽ không dây dưa với ngươi, chuyện học kinh Phật với ngươi thì thôi đi." Ta sẽ phá hủy thanh danh của ngươi, rời đi ngươi, ngươi vẫn là Thiền sư Pháp Hải tiếng tăm lừng lẫy của Kim Sơn Tự, mà ta, thanh thản ổn định sống cuộc sống của mình. Như vậy cũng tốt, đúng không.

"Ngươi vì dân chúng, khó khăn tu hành, phần tâm này, ta vẫn luôn rất kính nể, ta biết, ta là một con yêu, kính nể ngươi có chút buồn cười, nhưng. . ." Ta cáo biệt với ngươi, hòa thượng, ta, thật không nỡ rời bỏ ngươi.

"Mong ngươi sớm ngày tu thành chính quả! Rượu này, ta mời ngươi!"

Rượu vào trong lòng, hóa thành lệ tương tư!

Ta không thấy rõ vẻ mặt hắn, hắn đứng ở nơi đó, chỉ là vẻ mặt nhẫn nhịn ta không hiểu, cho dù là mong đợi một chút xíu cảm xúc khác biệt, vẫn không có, từng chút tình cuối cùng của ta cứ như vậy tan thành mây khói. Buồn cười mà thật đáng buồn.

Gió nổi lên, cuốn lên xiêm áo màu xanh của ta, vòng quanh thân mấy vòng, lặng lẽ hạ xuống lần nữa. Ta đập nát bấy bầu rượu đã uống cạn sạch, “xoảng" một tiếng, chia năm xẻ bảy, cười tùy ý mà ngông cuồng. Hắn không hiểu, hắn không hiểu, hắn không hiểu tình của ta, không biết ta đau! Giả tạo, ai không biết đau! Chẳng qua là không muốn quá thảm hại.

"Ngươi có từng thấy yêu múa chưa? Cơ hội hiếm có, coi như là tạ lễ trả ơn ngươi cứu ta nhiều lần, coi như là lễ cáo biệt. . ." Ta cười rực rỡ, nhảy xuống mép cầu, đứng ở giữa cầu.

"Thanh Xà. . ." Hắn phát ra một tiếng kêu thật thấp, thân thể hơi giật giật.

"Ngươi đừng đi. Xem xong, xem xong, ta sẽ đi, chút thời gian này cũng có thể chứ." Tay ta run run, không để vẻ mặt tươi đẹp của mình sụp đổ.

Ánh trăng như sương như lụa. Một con yêu, dáng người mềm mại, dùng hết toàn bộ sức lực, cuốn xiêm áo lên, nhanh nhẹn xoay tròn, vì người yêu đần độn đứng bên cạnh mà múa hết chấp niệm trong lòng, yêu say đắm. Càng xoay càng nhanh, càng ngày càng chói mắt. Cả thế gian, cũng chỉ còn lại cầu kia, người nọ, điệu múa này. . .

Múa hết người tan. Ta không muốn ở lại thêm nữa, không muốn nhìn thêm nữa. Đở Lan Cốc say như chết dậy, phất tay đưa bầu rượu trở về chỗ cũ, rời đi.

Sượt qua bên người! Xiêm áo màu xanh và áo bào màu trắng dây dưa lại tản ra, khẽ sượt qua thân, không có một chút ấm áp. Đêm lạnh, lòng cũng lạnh nốt.

Từ đó, cả hai không gặp, tựa như người lạ!

Cứ như vậy đi, tất cả đều trở về điểm ban đầu, ta, chưa từng quen biết, cũng chưa từng yêu hận.