Yêu Hồ Trở Về

Chương 40: Kì thi viết




Bên trong phòng thi, một số thí sinh vẫn còn hoảng loạn, số ít còn lại nhanh chóng trấn tĩnh tìm cách liên lạc với đồng đội trong khi thời gian vẫn cứ trôi.

Trong căn phòng số 2.

Bên dưới làn da của Shino, con bọ màu đen nhỏ bé bò ra, một cách chậm rãi nó vừa bay vừa khảo sát khắp căn phòng nhằm tìm khe hở.

" Cuối cùng tớ cũng đã biết rồi! " Lee cầm tờ giấy thi trên tay, gương mặt hạnh phúc vỡ òa hét toáng lên làm mọi người giật mình.

" Hể? Cậu biết rồi sao? " Ino đứng phắt dậy, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc hỏi.

" Đúng! Tớ sẽ làm câu năm mươi điểm, không cho cậu nhìn đâu! " Lee ngốc ngốc nói, gương mặt là vẻ quyết tâm vui sướng, sau đó lại đề phòng nhìn Ino.

" Đây không cần" Ino ôm trán ngồi lại vị trí, thở dài thường thược, quả nhiên cô không nên đặt hi vọng vào tên ngốc này mà!

Trong căn phòng số 3.

" Với lại, nếu tổng điểm quá thấp cũng có khả năng sẽ bị loại vì dưới điểm trung bình... " Sakura trầm tĩnh phân tích tình hình một lượt cho mọi người, trong mắt cô là sự nghiêm túc vì đang cố tìm biện pháp an toàn nhất.

" Phù, bây giờ tìm khe hở thì chắc vô ích rồi! " TenTen sau khi tìm khắp mọi ngõ ngách trong phòng khẽ thở ra một hơi nhún nhún vai nói.

Căn phòng số một.

Kayoko nhíu nhíu mày nhìn người vừa xuất hiện, con ngươi đang vui vẻ có chút sa sầm lại " Là ngươi? "

" Em có thể gọi tôi là Kano " Kano khẽ cười nói.

Kayoko không nói gì, cô đảo mắt nhìn Kano một lượt, thấy cậu ta không có băng đeo trán thì hơi cụp mắt " ngươi làm gì ở đây ? "

" Đừng xa lạ như thế! Tôi chỉ muốn tìm em thôi " Kano cười yêu mị, vẻ yêu nghiệt trên gương mặt triệt để được bộc lộ hoàn toàn.

" Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút " Kayoko mị mị mắt khẽ nói.

" Tuân lệnh thưa công chúa " Kano cười nhẹ, đáy mắt có sự quyến luyến thật sâu mà Kayoko không hề nhìn thấy.

Trong khi đó các đội khác đã bắt đầu hành động, Ino truyền thông điệp tới mọi người một cách dễ dàng nhờ nhẫn thuật đặc biệt trong gia tộc, đội của làng mưa cũng truyền được thông điệp một cách thuận lợi, trong làng cát các thí sinh cũng lợi dụng ưu thế nhẫn thuật truyền đi thông tin cho đồng đội,...

Nhưng phần nhiều vẫn là sự đắn đo suy nghĩ hay hồi hộp, vì nhẫn thuật để liên lạc không phải đội nào cũng có.

Thời gian dần trôi đi, chỉ còn lại gần mười phút cuối cùng, rốt cuộc các thí sinh triệt để lâm vào hoảng loạn và bắt đầu la hét thất thanh để truyền âm cho đồng đội, cả ba phòng cứ như thế mà ầm ĩ, tuy có thể vang đến các phòng khác nhưng lại không phân biệt được ai đang nói gì.

Kayoko nhíu nhíu mi tâm khó chịu, đôi mắt đỏ như lửa lúc này là từng tầng âm u đáng sợ.

Kano cũng không đùa cợt nữa, đôi hắc mâu cậu lóe lóe lên tia sáng kim sắc, một lúc sau không gian liền im ắng trở lại, những người ở đây vẫn còn la hét nhưng dường như không gian xung quanh Kayoko và Kano đã bị cách âm nên không hề nghe thấy.

Kayoko liếc nhìn Kano sau đó cô không nói gì thêm, cao ngạo nâng cằm như đó là trách nhiệm của cậu.

Kano cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, đáy mắt hoàn toàn là vẻ cưng chiều cùng sủng nịch.

" Công chúa sao? " Kayoko lẩm bẩm, trong đôi mắt thanh triệt thường ngày là tia mê man vô định.

Hình ảnh hai đứa nhỏ một trai một gái đang di chuyển một cách cực kì quy củ trong không gian hoa lệ hoành tráng bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí Kayoko như một thước phim bị nhiễu, cô nheo nheo mắt muốn nhìn kĩ hơn nữa nhưng khung cảnh đó lại ngày càng không rõ ràng, hình ảnh cuối cùng cô thấy được chính là một nửa gương mặt bên dưới không hề vui vẻ của hai đứa bé...

" Đúng, công chúa của tôi " Kano nhìn Kayoko mị hoặc nói, bàn tay dường như muốn vươn lên vuốt ve gương mặt của cô.

Bỗng...

" Rắc rắc.. "

" Ầm! "

Rào chắn âm thanh mà Kano dựng lên bị nứt vỡ ngay sau đó, dư âm mà bát quái không chưởng do Hinata và Neji tạo ra khiến mọi người giật mình im lặng, và Kayoko cũng thoát khỏi mê man.

Kano nhìn Kayoko có chút thất vọng sau đó cậu khẽ thở dài, đôi con ngươi sâu thẳm lại được phủ lên một tầng ý cười mờ nhạt, bàn tay trái khẽ cầm lên một lọn tóc của cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Kayoko lia mắt nhìn Kano một cái không rõ ý vị sau đó cũng mặc kệ cậu ta, đôi huyết mâu lơ đãng nhìn một lượt khắp căn phòng bây giờ đã trở nên im lặng.

" Các người... Hai người làm gì vậy " Một vài thí sinh giật mình kinh hãi nhìn Hinata và Neji, giọng nói có phần lắp bắp kinh ngạc vì nghĩ rằng họ sắp đánh nhau.

"Mọi người ở đây đều không biết trả lời câu hỏi nào vì họ không biết đồng đội của mình trả lời câu hỏi nào... " Neji nhìn các thí sinh trong phòng thi giờ đây đã trầm tĩnh hơn trước, giọng đều đều vang lên nói ra suy nghĩ và sự khó khăn chung của mọi người.

Bên kia màn hình, Shikamaru chống hai tay trầm ngâm nhìn Neji, môi mỏng hé mở trả lời những thắc mắc của Temari đồng thời bản thân cũng đoán ra được ý định của Neji. Đối với cậu bạn thiên tài này Shikamru vẫn là có phần thưởng thức.

" Cậu biết được điều gì sao? " một thí sinh nóng tính cắt ngang câu nói của Neji, chất vấn.

" Không, tôi không biết gì cả " Đôi bạch nhãn hữu thần lóe lóe sáng, Neji khẳng khái thừa nhận không một chút lúng túng.

" Vậy.. Vậy là sao chứ ? " Một thí sinh khác tiếp tục hỏi, giọng nói có phần ẩn ẩn tức giận.

Kayoko khẽ nghiêng người dựa vào thành ghế, đôi huyết mâu có chút hứng thú nhìn Neji, a? Không biết cậu bạn đẹp trai này sẽ làm gì tiếp theo nhỉ?

Bàn tay nắm lọn tóc bạch kim của Kano khẽ nắm chặt một chút rồi nới lỏng ra, đôi hắc mâu như có như không liếc về phía Neji đầy sự dò xét sau đó lại chăm chú nhìn vào gương mặt yêu kiều của Kayoko cười sủng nịch, bàn tay thon dài tinh tế khẽ khoác hờ lên đôi vai mảnh khảnh của cô, dáng ngồi tùy ý nhưng lại để lộ hơi thở bá đạo đầy tính chiếm hữu như muốn đánh dấu chủ quyền.

Kayoko nhíu nhíu mày nhìn bàn tay của Kano, bàn tay vươn lên đẩy nó ra, nhưng một lát sau bàn tay ấy lại xuất hiện, Kayoko lại gạt nó ra... Lặp đi lặp lại mấy lần liền làm Kayoko có chút chán, lúc quay đầu qua liền bắt gặp gương mặt tươi cười yêu nghiệt của cậu thanh niên nào đấy liền lười để ý, để mặc cái tay đang khoác hờ của Kano.

Kayoko cảm thấy có chút lạ lẫm, nếu là bình thường cái tay đó đã lìa khỏi thân thể từ lâu rồi, nhưng lần này chính cô cũng không ngờ bản thân lại nhẫn nại đến như vậy, quan trọng là thiếu niên nguy hiểm này lại đem đến cho cô cảm giác bình yên khó diễn tả, Kayoko càng nghĩ càng khó hiểu nên cũng không muốn để tâm nữa.

Trong khi đó, Neji tiếp tục nói lên kế hoạch của bản thân.

" Tôi biết cách để biết đồng đội tôi sẽ làm câu nào! " Neji nhìn mọi người một lượt, giọng nói mang phần bí hiểm.