Yêu Hồ Trở Về

Chương 32: Truy tìm - Yêu nữ nguy hiểm!




" Gaara, Gaara... " Giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên trong không gian hắc ám quỷ dị.

Người con trai lang thang trong bóng đêm, trên gương mặt là nhiều cảm xúc mờ mịt hốt hoảng, hai mắt cậu nhắm tịt lại.

" Akari! Akari.... Cậu ở đâu? Cậu ở đâu? "

Một tiếng gọi trong vô vọng.

" Tít tít tít!!! "

Âm thanh lạnh lẽo của máy móc bỗng vang lên.

" Gaara? " Kankuro ngủ gục ở đầu giường nghe tiếng động vội tỉnh giấc sau đó hốt hoảng la lớn " Bác sĩ, bác sĩ đâu! "

Hàng loạt tiếng bước chân hấp tấp lại vang lên, có tiếng máy móc, xe đẩy va chạm.

Phòng cấp cứu đóng lại trước ánh nhìn lo lắng của những người bên ngoài.

Hành lang là một bầu không khí trầm mặc, Kankuro đứng ngồi không yên nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, cạnh đó là Temari đang ngồi khoanh tay vắt chéo chân một cách đầy uy nghiêm, tuy nhiên tia lo lắng tràn ra trong đôi mắt cô đã bán đứng tất cả.

" Temari, Kankuro!? "

Tiếng nói Naruto vang lên trong không gian yên ắng.

Phía hành lang đối diện là Naruto và Sakura, hai người đang từ từ tiến lại gần.

" Um " Thấy Temari trầm mặc không trả lời, Kankuro ừ khẽ.

Naruto nhìn quanh rồi lại nhìn vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, hơi há miệng rồi lại không nói gì.

Sakura thở dài, cô khẽ ngồi cạnh Temari " Bên trong đó là Gaara sao? "

Temari nhìn sang Sakura, mắt hơi đỏ lên nhưng cô lại quật cường đè nó xuống " Um "

" Bao... Bao lâu rồi? Cậu ấy bị gì thế ? " Naruto cũng hỏi, giọng nói nồng đậm lo lắng.

" Hôm ấy... " Temari chậm rãi kể lại tất cả, giọng cô trầm tĩnh như nước.

"... Sáng hôm sau liền hôn mê, bây giờ... Nhịp tim lại yếu...dần... " Temari khẽ nói, giọng cô hơi run lên.

Sakura và Naruto trầm mặc không biết nói gì.

" Bíp! " cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ y tá từng người bước ra khỏi cửa.

" Sao rồi, bác sĩ, Gaara... Nó... " Kankuro vội nắm lấy tay bác sĩ, lắc mạnh nói không ra tiếng vì gấp gáp.

" Không sao rồi, nhưng không được để bệnh nhân quá kích động " dường như không phải lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, vị bác sĩ trung niên vẫn kiên nhẫn nói.

" vâng, cám ơn bác sĩ " Temari vội kéo tay Kankuro ra khẽ nói.

Vị bác sĩ liền gật nhẹ đầu rời đi.

/////////

Deidara không tin được nhìn cảnh tượng trước mắt đến thất thần.

Thiếu nữ một đầu tóc bạch kim lấp lánh như sao trời, gương mặt đẹp đến khôn cùng như tranh vẽ, giữa trán là ấn kí mạn châu sa hoa đỏ như máu cực kì diễm lệ, bộ váy hắc sắc chạm đến gót chân xẻ tà đến tận đùi khẽ gợn sóng theo từng bước đi càng làm tăng thêm vẻ thước tha yêu kiều.

Huyết mâu sóng sánh nước yêu dã khiến người khác dễ dàng trầm luân vào đó vĩnh viễn khẽ đảo, ngự trị trên bờ môi đỏ như máu là nụ cười tà ác đẹp đến khôn cùng, mà sau lưng cô là một cảnh tượng tàn khốc khiến người ta ghê tởm.

Cả một ngôi làng đang sống sờ sờ lại bị  người ta tàn nhẫn róc da rạch xương hành hạ từng người đến khi họ chỉ còn lại vỏn vẹn bộ xương trắng.

Mà thủ phạm chính là thiếu nữ mảnh khảnh trước mắt.

" Thật là nhàm chán! " Môi đỏ như máu khẽ nhếch.

Tầm mắt thiếu nữ nhìn lướt qua thiếu niên tóc vàng trước mắt làm cậu ta run lên.

Deidara hồi thần, không để bản thân lung lạc vào dung nhan khiến trời thần căm phẫn đó mà nhanh chóng nặn ra một con bạch ưng, sống lưng lạnh toát mong muốn thoát khỏi yêu nữ nguy hiểm đang cười đến quyến rũ người nhìn.

Thiếu nữ cũng không đuổi theo, tầm mắt mê hoặc nhìn lên bầu trời, chiếc lưỡi phấn nộn khẽ liếm lên đôi môi ướt át.

Trong văn phòng làm việc, Raikage trầm mặc nhìn hai jounin đang quỳ bên dưới, trầm giọng " không còn một ai sống sót sao? "

" Vâng, tất cả đều... Chết hết " hai jounin bên dưới cung kính trả lời, mắt cụp xuống.

" Tận lực tìm kiếm hung thủ, lui ra đi " Raikage khẽ nói, trầm mặc.

" Vâng " hai jounin khẽ đáp rồi lui rà ngoài.

" Phạch phạch, phạch phạch " bên ngoài cửa sổ, một con chim bồ câu trắng bay đến, nó nghiêng nghiêng đầu, cặp mắt đậu đen nhìn vào sau đó bay đến đậu trước mặt Raikage, bên dưới chân nó cuộc một bức thư.

Sắc mặt Raikage chùn xuống sau khi đọc xong nội dung bên trong.

Thế giới Shinobi này, có lẽ không còn được yên ổn bao lâu nữa...

Trên bàn, bức thư của Mizukage khẽ lay động, hàng loạt vụ án về mạng người một cách quỷ dị dần hiện rõ nét.

////////////

" Thật không hiểu ngài Orochimaru đang nghĩ gì "

Trong khu rừng, tiếng lá cây xào xạc vang lên kèm theo đó là một giọng nói có phần khó chịu.

Kabuto đẩy đẩy gọng kính, trên gương mặt cũng không có sự vui vẻ giả tạo như thường ngày mà lại âm trầm kì lạ.

Bỗng nhiên một thứ ánh bạc lóe lên qua làn kính mắt hấp dẫn hắn ta.

Kabuto nghĩ nghĩ, không biết hắn có âm mưu gì mà đôi mắt hơi lóe lên, tiếp đó vận chakra đuổi theo.

Một làn gió thổi qua, ánh bạc lúc nãy dường như chỉ là ảo ảnh.

Konoha.

Trước cổng làng đúng là ba người của làng Cát là Gaara, Temari và Kankuro, còn có Naruto và Sakura đang đứng chào tạm biệt họ.

Lúc sáng khi mới tỉnh dậy Gaara liền muốn xuất viện, bây giờ họ phải rời đi.

Gaara nhìn khung cảnh xung quanh, lòng có hơi dao động nhưng nháy mắt lại trở nên ổn định lại.

Temari khẽ đặt tay lên vai Gaara vỗ vài cái.

Naruto mau chóng khôi phục bộ dáng thường ngày, đấm một phát vào bên vai không bị thương của Gaara " Lần sau gặp lại phải mạnh hơn đấy"

Gaara nhìn qua, gương mặt không kiêu ngạo cũng không lạnh lùng mà lại trầm tĩnh như đã thực sự trưởng thành " Nhất định, vì tôi sẽ bảo vệ cô ấy "

Naruto hơi bất ngờ " Ai cơ? "

" Tôi muốn mạnh hơn nữa để có thể che chắn tất cả cho cô ấy! " Gaara hiếm khi nói nhiều, cậu khẽ cong môi rồi quay lưng rời đi.

Sakura sững sờ, chẳng lẽ thật sự...

Một khi đã nhận định em, là cả kiếp này không buông tay.

Chờ tôi, tôi sẽ trưởng thành hơn để bảo bọc em thêm tốt hơn nữa.

Nhớ! Đừng bao giờ chết trước tôi.

///////

Naruto gối đầu lên hai tay, nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời.

Thì ra cậu đã quên Akari dẫu sao cũng cần người bảo vệ.

Cậu ấy cũng sẽ cần được giúp đỡ.

Cậu thật là tệ, cậu đã quên rằng thì ra Akari dù mạnh nhưng vẫn chỉ là một cô bạn bằng tuổi mình

Cậu không nên dựa dẫm vào Akari nhiều như vậy.

Bỗng nhiên nhớ đến câu nói lúc sáng của Gaara, trong mắt Naruto bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt

" Lần tiếp theo, tớ sẽ bảo vệ cậu "

Trong văn phòng Hokage, gương mặt xinh đẹp của Tsunade khẽ trầm xuống, mắt hơi nheo lại.

A, tới lượt Konoha rồi sao?

Hơn trăm người dân bình thường bỗng nhiên biến mất một cách thần bí ngay dưới mí mắt của bà, hay nói đúng hơn là họ đã chết đến thi thể cũng không còn.

Khí tràng mạnh mẽ của một trong tam sanin tỏa ra, ánh mắt Tsunade âm trầm.

Dù ngươi là người hay là ma quỷ như trong lời đồn, đã vào Konoha rồi thì tuyệt đối không được phép lộng hành.

" Truy tìm hung thủ cho ta, dùng tất cả các ám bộ và những ninja từ cấp chuunin trở lên, nhất định không được để hung thủ chạy thoát " giọng bà uy nghiêm, cứng như sắt đá, quy áp mạnh mẽ mười phần ẩn ẩn tức giận.

Trong bóng tối, một ám bộ hiện ra, cung kính nhận lệnh rồi biến mất.

Mà cùng lúc đó, ở khắp các làng còn lại, tất cả các ninja cùng lúc nhận được lệnh này.

Bên trong khu rừng.

Lá cây xào xạc chuyển động, bóng dáng như ẩn như hiện.

Thiếu nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây cao, trên gương mặt yêu mị là nụ cười diễm lệ lại cực kì nguy hiểm, môi đỏ khẽ mở, giọng nói như có ma lực " Ra đi "

Xung quanh vẫn yên ắng đến kì lạ, không có dấu hiệu gì cho thấy có người ở.

"Ta không thích nói lại lần thứ hai đâu" Thiếu nữ khẽ đung đưa chân, mân mê bàn tay trắng nõn tinh xảo hời hợt nói.

Một cơn gió thổi qua, cành cây đối diện bỗng xuất hiện một bóng người, đúng là Kabuto.

Kabuto thất thần nhìn thân ảnh đối diện, trong mắt hiện lên tia mê đắm tham lam.

Thiếu nữ ngưng cười, lạnh lùng nhìn.

Đó là một tầm mắt đẹp đến yêu mị nhưng lại nguy hiểm như tử thần, Kabuto thu hồi tầm mắt, hồi lâu khẽ do dự nói ra một cái tên " Akari? "

Thiếu nữ như phát hiện ra được điều gì đó, khẽ nghiêng đầu " Ta sao? "

Kabuto hồi thần, nghiêm túc đánh giá người trước mắt, nhãn thần của Akari là tử đồng cũng không phải loại khí chất này đi, hơn nữa người trước mắt nhìn cao hơn cô bé, khí chất và diện mạo lại là bất đồng như vậy tại sao bản thân lại nhầm lẫn được chứ? Với lại không phải Akari đã mất tích, có khi chết rồi cũng nên?

Mà khuôn mặt này lại như một hồ yêu chuyển thế, đẹp đến thiên địa thất sắc, không biết nếu lớn thêm chút nữa sẽ phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào.

" A? Ngươi biết ta ? " thiếu nữ nhẹ nhàng cười, tầm mắt liếc về phía Kabuto khẽ hỏi.

Kabuto cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi dung mạo trước mắt, hắn biết thiếu nữ này là cực kì nguy hiểm, nhưng hiện giờ hắn lại đang phải đối mặt cùng cô ta, hắn cũng không muốn bỏ mạng lúc này.

" Ta nhận lầm người " Hắn đẩy đẩy gọng kính, không hề tỏ ra yếu thế bình tĩnh trả lời nhưng lòng bàn tay sớm đổ đầy mồ hôi.

" A? " thiếu nữ khẽ cảm thán như thất vọng, tầm mắt liếc về phía bóng dáng trước mắt, bên môi là nụ cười động lòng người như hoa mẫu đơn " Vậy ngươi cũng chết luôn đi"

Người làm cô mất hứng vĩnh viễn đều không được tồn tại.

Kabuto cả kinh, rõ ràng thiếu nữ chỉ đứng đó không làm gì nhưng sau câu nói của cô, dường như hắn muốn nổ tung thành nhiều mảnh, loại tra tấn từ thân xác đến việc linh hồn dần bị cắt thành mảnh nhỏ làm gương mặt hắn vặn vẹo xấu xí, nhưng thiếu nữ lại cười nhẹ nhàng như đang chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật.

Trong lúc như sắp chết đi, ý chí sinh tồn của Kabuto bộc phát, hắn gắng gượng lấy trong ngực áo ra một cuốn bí thuật, cố nén đau đớn mở mạnh.

" Bùm " một làn khói trắng bỗng hiện lên, bao phủ lấy tất cả.

Một lúc sau khi khói tan đi, bên trong đã không còn một bóng người.

Thiếu nữ nheo mắt. Con chuột này cũng có chút bản lĩnh.

Kabuto thở hồng hộc nằm dài trên bãi cỏ cách đó khá xa, bí thuật giữ mạng này không ngờ lại phải dùng sớm như vậy.

Bên trong tổ chức Akatsuki

Deidara thở hồng hộc tu một hơi hết cốc nước, bàn tay thầm vỗ ngực như vừa bị thứ gì đó làm bản thân hoảng sợ.

Bỗng Deidara hơi giật mình, lúc này hắn bỗng nhận được lệnh triệu tập của thủ lĩnh.

Bên trong tổ chức, chín bóng người đứng đó không nói gì.

Một lúc sau Pain khẽ hắng giọng " lần triệu tập này là về việc thành viên tiếp theo của tổ chức "

" Thành viên tiếp theo? Là ai? " Sasori bên trong hình dạng con rối khẽ cất giọng.

" Là thủ phạm của những vụ án mạng gần đây ở khắp ngũ quốc " Pain trả lời, không vòng vo nói trực tiếp.

" A! " Deidara hơi thất thố kêu lên rồi che miệng làm mọi người nhìn hắn là lạ nhưng cũng không nói gì.

" Đó là một người rất hợp với vị trí còn trống trong tổ chức, nếu có thể thu nạp thì tổ chức sẽ càng lớn mạnh, nhưng nếu không thu được thì trực tiếp cưỡng chế thu nạp, nhất định phải có được người này" Pain nói, lời nói sắt đá quyết tiệt, vì sự lớn mạnh của tổ chức hắn phải cố gắng thu nạp thêm nhiều người nữa, mà lần hành động về vĩ thú cũng không còn xa.

" E hèm, hôm nay lúc tôi đi làm nhiệm vụ đã gặp được người này " Deidara hắng giọng, hất hất mái tóc vàng nói.

Thấy tầm mắt mọi người chuyển về phía mình, cậu nói tiếp,  " Đó là một thiếu nữ, rất xinh đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm, mặc một chiếc váy hắc sắc, trên trán là ấn kí hoa địa ngục đỏ như máu" nói tới đoạn cuối, ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc.

Pain thu hồi tầm mắt " đã có được thông tin như vậy cũng không tồi, tiếp tục tìm kiếm "

Tiếp đó bóng dáng pain biến mất, những thành viên khác cũng như một làn gió rời đi.