Đây là nỗi bi ai của lịch sử.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ một đường đi tới chỉ thấy người xe tranh giành nhau mà đi, chén lấn bỏ chạy về phía nam, suốt cả chặng đường tiếng than thở tiếng gọi tìm nhau, tiếng khóc lóc rung cả trời đất. Trên đường vứt đầy quần áo, dụng cụ gia đình và giầy dép, cái gì cũng có, như thế mới biết được tình huống hỗn loạn đến mức nào.
Trên đướng ngoại trừ dân chạy nạn còn nhìn thấy cường đạo, thậm chí một số quan binh còn là cường đạo trong cường đạo.Cường đạo dù sao cũng chỉ vì sống sót mà cưỡng bức cướp đi một ít tiền tài, một chút lương khô, mà những việc làm của quan binh so với cường đạo càng khiến cho người ta căm phẫn. Gian dâm bắt cóc cướp giật, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào là không làm. Từ Ngạo Thiên đối với một số cường đạo không phải loại đại ác chỉ cảnh cáo vài câu rồi buông tha, phàm là gặp được những tên cùng hung cực ác, đám quan binh đang làm ác Từ Ngạo Thiên đều giết không tha.
Nhưng Phương Tử Vũ chưa một lần ra tay, suốt cả chặng đường chỉ thích thú nhìn Từ Ngạo Thiên bạo nộ, giết người. Chỉ có điều làm cho Phương Tử Vũ đau đầu nhất đó là Từ Ngạo Thiên lòng thương cảm quá mức, chỉ cần gặp phải nạn dân đáng thương liền lập tức không nói hai lời đem lương khô của mình ra, thậm chí còn"mượn" hết cả số lộ phí vốn ít ỏi của Phương Tử Vũ, tiếc rằng vật ít mà người thì nhiều, nhìn đám lưu dân lũ lượt chạy nạn Từ Ngạo Thiên chỉ có thể thầm than bất lực.
Hôm nay, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ từ trong rừng đi ra.
Phương Tử Vũ hỏi:"Ca, đói không?"
Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Không đói." Nhưng cái bụng"hư hỏng" đã bán đứng nó. Vuốt cái bụng đang sôi lên ùng ục, Từ Ngạo Thiên gãi đầu ngượng ngùng nói:"Cứ như đệ lại tốt, không cần ăn gì cả."
Phương Tử Vũ khẽ cười nói:"Đáng tiếc đã tìm như vậy mà vẫn không tìm được chút dã vị nào."
Từ Ngạo Thiên lắc đầu than:"Ài, chiến loạn liên miên, cây cối bị chặt hết đem đi làm dụng cụ công thành, thành ra bây giờ ngay cả một con dã thú cũng không dễ dàng mà tìm được."
Phương Tử Vũ im lặng, qua một lúc lâu sau mới nói:"Huynh nếu cứ tiếp tục như vậy sau này cho dù muốn cũng không ăn nổi."
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Hết cách rồi, vừa nhìn thấy đám nạn dân đáng thương đó là huynh nhịn không được."
Phương Tử Vũ thở dài:"Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, cho dù huynh có thể giúp được một hai người nhưng cũng không thể giúp được tất cả mọi người."
Từ Ngạo Thiên ngồi xuống ôm đầu khổ sở nói:"Huynh cũng biết đó không phải là biện pháp, nhưng huynh thật sự nghĩ không ra được biện pháp nào tốt cả."
Đúng lúc này, trong mắt Từ Ngạo Thiên ánh sáng chợt lóe, đứng bật dậy trầm giọng nói:"Đệ có nghe thấy gì không?"
Phương Tử Vũ chỉ về phía bên tay phải nói:"Ở phía tây."
Từ Ngạo Thiên không nói hai lời lập tức chạy về phía tay, Phương Tử Vũ lắc đầu cười khổ, biết rằng lòng thương người của Từ Ngạo Thiên một lần nữa lại bị khơi lên rồi, bất đắc dĩ theo sát phía sau Từ Ngạo Thiên, thân ảnh của hai người rất nhanh biến mất trong rừng.
Chạy được khoảng một lát, phía trước khói lửa đầy trời, mơ hồ có tiếng quát giết truyền đến, hai người bước chân nhanh hơn.
Rất nhanh hai người chạy đến một cái thôn nhỏ, chỉ thấy một đội kỵ binh khoảng trăm người, vừa nhìn vào trang phục đồng nhất có chút tổn hại của bọn chúng liền biết được bọn chúng chính là đám quan binh thua trận bỏ chạy.
Lúc này, đám quan binh đó đã đem hơn một trăm nam nữ già trẻ trong thôn toàn bộ bắt ra, đem nam nữ phân biệt xếp thành hai hàng, còn bọn chúng vòng vòng xung quanh để phòng ngừa có kẻ bỏ chạy, nhất thời tiếng hô cha gọi mẹ, tiếng than khóc rung trời, khiến cho hai người không đành lòng xem tiếp.
Từ Ngạo Thiên tức giận, đang chuẩn bị xông lên thì bị Phương Tử Vũ đưa tay đè xuống bả vai.
Từ Ngạo Thiên nghi hoặc khó hiểu, lúc này đột nhiên nghe được tiếng động nhỏ từ phía sau lưng truyền đến, lập tức hiểu ra dụng ý của Phương Tử Vũ, liền im lặng nhẫn nhịn. Rất nhanh có vài tên quan binh từ sau lưng hai người xông ra, trong tay mâu kiếm sứt mẻ chỉa về phía hai người, một kẻ trong đó hô lớn:"Ở đây còn hai tên tiểu đạo sĩ."
Dưới sự"uy hiếp" của đao kiếm, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ bị đẩy vào trong thôn nhỏ, đứng vào thanh niên khỏe mạnh.
Từ Ngạo Thiên xoay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ, thấy Phương Tử Vũ khẽ lắc đầu, liền im lặng không nói.
Một kẻ trong số đó xem ra có vẻ là quan binh đầu mục, dưới sự bảo hộ của bốn tên tùy tùng trái phải, quất cưỡi ngựa đi đến giữa hàng do nam nhân trong thôn xếp thành, lựa chọn ra một đám thanh niên khỏe mạnh bao gồm cả Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ trong đó xếp qua một bên, có người khác lấy dây thừng đem bọn họ trói lại thành một hàng, hiện rõ vẻ ngang ngực vô đạo thường ngày. Những bà mẹ già, cô vợ trẻ nhìn thấy con trai, chồng mình bị người bắt đi làm phu dịch, phát ra tiếng khóc bi ai khiến cho người ta không nỡ nghe.
Chỉ là đám quan binh này người nào vẻ mặt cũng hung hãn không chút lòng trắc ẩn, gặp phải kẻ phản kháng, ngựa lập tức dẫm xuống đánh cho thừa sống thiếu chết.
Từ Ngạo Thiên nhìn thấy mà căm phẫn không nên lời, nhưng bị Phương Tử Vũ mạnh mẽ ngăn lại phát tác không được. Nó thật không hiểu Phương Tử Vũ rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tên quan đầu mục nọ chọn xong nam đinh, lúc đi qua hàng phụ nữ và trẻ con thì đột nhiên dừng ngựa lại, dùng roi chỉ vào một cô thôn nữ quát:"Ngươi đi ra!"
Thôn dân lập tức náo loạn, nhưng đám quan binh này nhanh chóng dẹp yên, đương nhiên không thể thiếu có vài người bị thương ngã xuống.
Cô gái bị lôi ra nọ, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, mặc dù không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, hơn nữa dáng người đầy đặn, chẳng trách được khiến cho tên quan kia động tâm.
Lúc tên quan đầu mục cất tiếng cười dâm tà, một tên quan binh trẻ tuổi ở bên cạnh lạnh lùng nói:"Trần lão đại, cấp trên có lệnh, không được gian dâm phụ nữ, Trần lão đại bây giờ đang là kẻ cầm đầu, nên hiểu rõ hơn ai hết."
Người này tràn ngập chính nghĩa, cấp dưới lại dám mạo phạm cấp trên, hai người bọn họ không nghĩ tới trong quan binh còn có nhân vật như vậy, Từ Ngạo Thiên trong lòng kinh ngạc.
Trần lão đại hừ lạnh nói:"Lý Phong ngươi bớt lo chuyện thiên hạ đi, hiện tại ta gian dâm phụ nữ sao? Ta là muốn đem mỹ nhân này trở về nhà, cưới hỏi đàng hoàng, đón nàng ta làm vợ, ha ha! Cấp trên? Cấp trên bây giờ tự lo thân mình còn không xong, lấy đâu ra tâm tư mà quản ta nữa?"
Lý Phong hai mắt trợn trừng, chuẩn bị nói thì một lão giả khoảng bảy mươi tuổi tập tễnh đi ra, run rẩy cầu xin:"Đại nhân, cả nhà chúng tôi chỉ còn lại tôi và cháu gái, cầu xin đại nhân thương xót buông tha cho chúng tôi……"
"Câm miệng!" Quan đầu mục một chưởng vỗ qua, lão nhân lập tức ngã xuống, phun ra vài cái răng dính máu.
"Ông nội!" Cô gái thê thảm hô to, nhưng bị quan binh giữ chặt không thể động đậy.
Tên quan đầu lĩnh cất tiếng cười dâm tà, nói:"Lão già, lão yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái của lão, lão cứ an tâm lên đường đi thôi." Nói xong đánh mắt một cái, một tên quan binh rút đao đi lên.
"Dừng tay!" Lý Phong quát to một tiếng xông lên gạt thanh đao kia ra.
Tên quan đầu mục phẫn nộ chửi:"Lý Phong, ngươi dám tạo phản!"
Lý Phong cười lạnh nói:"Phản ngươi thì như thế nào, ngươi gian dâm phụ nữ, đáng giết không tha! Các huynh đệ, nếu còn nghĩa khí thì đứng ra, cùng ta bảo vệ dân chúng!"
Đám quan binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ chốc lát đi ra hai mươi người cùng Lý Phong xếp thành một hàng chắn trước mặt đám thôn dân.
Tên quan đầu mục chỉ vào đám người Lý Phong nói:"Các ngươi…. Giỏi, giỏi! Giết đám phản tặc này cho ta!"
Một tràng huyết chiến tại chỗ khó tránh khỏi, gần trăm người đấu hai mươi người không cần xem cũng biết kết quả.
Phương Tử Vũ khẽ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên, Từ Ngạo Thiên hiểu rõ dụng ý của nó, lập tức hét lớn một tiếng, thúc dục kình khí, dây thừng đang trói trên người nó từng khúc đứt đoạn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Ngạo Thiên như lang như hổ xông vào"bầy dê".
Đợi cho đám Lý Phong hồi phục lại tinh thần thì Từ Ngạo Thiên đã đem quan binh giết gần hết, chỉ còn dư lại vài tên biết chớp thời cơ bỏ chạy từ sớm.
Lý Phong sắc mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng miễn cưỡng đi lên chắp tay nói:"Cám ơn vị tiểu tráng sĩ này ra tay tương trợ."
Từ Ngạo Thiên lắc đầu cười nói:"Trên đường thấy việc bất bình mà thôi."
Lý Phong lại hỏi:"Không biết tráng sĩ tên họ là gì?"
"Từ Ngạo Thiên." Dường như không muốn dây dưa cùng mọi người, Từ Ngạo Thiên quay lại gọi Phương Tử Vũ một tiếng rồi xoay người rời đi.
"Từ huynh đệ xin dừng bước!"
Từ Ngạo Thiên xoay người lại hỏi:"Còn có chuyện gì sao?"
Lý Phong thở dài nói:"Từ huynh đệ có thể giúp bách tính đáng thương này hay không?"
Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Không phải là đã giúp xong rồi sao?"
Lý Phong lắc đầu cười khổ:"Từ huynh đệ vừa rồi thả đi mấy tên quan binh, bọn chúng nhất định sẽ trở về báo tin, nếu ta đoán không lầm thì không lâu sau sẽ có một đội nhân mã đến đây bao vây tiễu trừ, đến lúc đó chỉ dựa vào mấy tên võ phu bọn ta sợ rằng…."
Từ Ngạo Thiên gãi đầu nói:"Muốn hai huynh đệ chúng tôi ở lại cũng không vấn đề." Thấy Lý Phong mặt lộ vẻ vui mừng, nói tiếp:"Nhưng hai người chúng tôi cũng không phải là thần tiên, sợ rằng đối phó cũng chẳng được bao nhiêu người." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Lý Phong chỉ về phía trước, nói:"Phía trước có một ngọn núi, nơi đó trước mặt là một hẻm núi địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Chỉ cần hai vị tiểu huyenh đệ có thể trợ giúp chúng tôi thủ chặt nơi đó là được rồi."
Từ Ngạo Thiên quay đầu lại thấy Phương Tử Vũ im lặng không nói, liền gật đầu nói:"Tốt thôi!"
Lý Phong mừng rỡ, xoay người lại nói:"Thôn trưởng có ở trong số các vị không?"
Một lão giả đầu tóc bạc trắng đi lên nói:"Ta chính là thôn trưởng."
Lý Phong gật đầu nói:"Các vị ở lại đây cũng là đường chết, không bằng theo chúng tôi cùng tiến về phía trước?"
Thôn trưởng gật đầu, xoay người lại nói:"Những lời của hai vị tráng sĩ mọi người đều nghe rõ rồi chứ? Muốn sống thì nhanh nhanh trở về thu thập hành trang theo các vị tráng sĩ rời đi, bằng không tự mình ở lại."
Quan binh cùng nhóm với Lý Phong khi trước cởi dây trói cho thôn dân, nhất thời cả thôn rối loạn, mọi người lần lượt về nhà thu thập đồ đạc. Chỉ một lát sau toàn bộ thôn dân đã tập hợp trở lại, không một người nào lưu lại.
Lý Phong nói:"Từ huynh đệ….."
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:"Chúng ta đi thôi."
Đoàn người dắt díu nhau chậm rãi đi về phía hẻm núi phía trước.
Từ Ngạo Thiên quay đầu nhìn lại thôn trang đã chìm ngập trong biển lửa, than thở:"Đây chính là chiến tranh."