Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 27: Sư môn khổ trung




Thấy bộ dạng Phương Tử Vũ như vậy, Từ Ngạo Thiên biết nó lại nhớ đến thân nhân, vội vàng chuyển đề tài nói:"Uhm, đúng là đàn gảy tai trâu, nói chuyện với bọn họ quả thật làm cho người ta tức chết mà."

Phương Tử Vũ chợt cười khẽ. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy Từ Ngạo Thiên nói gì, nó bèn quay đầu lại, chỉ thấy Từ Ngạo Thiên đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, bất giác xoa xoa khuôn mặt trắng bóng, khó hiểu hỏi:"Làm sao vậy?"

Từ Ngạo Thiên kinh ngạc thốt lên:"Trời ơi,Tử Vũ, đệ cười rồi."

Phương Tử Vũ ngơ ngác, nói:"Đệ cười rất kỳ quái sao?"

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Không phải là rất kỳ quái mà là vô cùng kỳ quái…"

Phương Tử Vũ cười mắng:"Đừng bắt chước giọng điệu của lão già mắc dịch kia nữa."

Từ Ngạo Thiên cũng cười nói:"Cùng ở chung với lão ta bị nhiễm.Nhưng cũng không nên gọi là lão già mắc dịch, vì để bắt huynh gọi lão là sư thúc tổ mà mỗi lần đầu của huynh đều bị lão gõ một cái thật đau."

"Lão gõ đầu huynh?"

Xoa xoa cái trán, Từ Ngạo Thiên nói:"Đúng vậy, lão đạo sĩ nói ở Ngọc Hư cung này phải chú ý đến thể diện của lão ấy, nhưng mà huynh gọi lão ấy là lão đầu quen miệng mất rồi nhất thời không đổi được. Vì vậy mà mỗi lần huynh gọi lão liền bị gõ một cái lên đầu, lão ta dùng sức đánh rất đau."

Phương Tử Vũ mỉm cười nói:"Xem ra huynh ở chung với bọn họ thật là hòa hợp."

Từ Ngạo Thiên ôm chặt lấy bả vai Phương Tử Vũ thở dài nói:"Huynh đệ, kỳ thật mọi người ở đây đều rất tốt. Huynh đến bây giờ mới hiểu được tại sao năm đó bọn họ lại không muốn thu nhận đệ, hóa ra bọn họ cũng có điều khó xử."

Phương Tử Vũ hỏi:"Khó xử điều gì?"

Từ Ngạo Thiên nói:"Nguyên lai lão đạo sĩ có một cái gọi là tiên thiên bát quái thuật, tính vận số rất chuẩn xác. Lúc đầu lão nhìn ra đệ sát khí quá nặng, liền cảnh báo cho đám sư phụ và sư thúc bọn họ, nói rằng đệ ma căn đã ăn sâu, tương lai một khi nhập ma sẽ trở thành mối họa cho sinh linh. Sư phụ bọn họ sợ dậy đệ tu chân ngược lại là làm hại đệ cho nên mới không thể không bày ra cái hạ sách đó."

Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Là sư phụ của huynh nói với huynh như vậy sao?"

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Sư phụ không nói, mà là lão đạo sĩ lén nói cho huynh biết. Lão nói năm đó vốn là không muốn mang đi đệ tu chân, nhưng lại không đành để mai một đi thiên phú của đệ, nên bọn họ mới có hành động bất đắc dĩ như vậy. Huynh đệ, đáp ứng với ta, đứng oán hận bọn họ có được không?"

Phương Tử Vũ khẽ lắc đầu nói:"Đệ không oán bất kỳ kẻ nào cả."

Từ Ngạo Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, khúc mắc giữa Phương Tử Vũ và đám trưởng lão của Ngọc Hư cung là chuyện mà nó lưu tâm nhất, vì thế nó vẫn một mực canh cánh trong lòng, hôm nay nghe Phương Tử Vũ nói như vậy trong lòng nó bất giác như buông xuống được một khối đá nặng. Từ Ngạo Thiên là người hiểu Phương Tử Vũ nhất, chỉ cần nó nói là không oán hận bọn họ nhất định sẽ không tiếp tục oán hận, nó cũng sẽ không vì để Từ Ngạo Thiên vui lòng mà phải nói dối, nó chính là một người như vậy.

Từ Ngạo Thiên gật đầu còn nói thêm:"Đúng rồi, huynh đệ. Đệ vẫn chưa kể cho huynh nghe những việc xảy ra trong đoạn thời gian mất tích, vì sao đệ rơi vào hồ Côn Lôn mà không chết? Vì sao tu vi lại tiến nhanh vậy?"

Phương Tử Vũ ngửa đầu nhìn trần phòng, suy tư một hồi lâu rồi chậm rãi thở ra một hơi, đem sự việc trước sau nhất nhất nói cho Từ Ngạo Thiên nghe một lượt, đương nhiên nó giấu đi những việc liên quan đến"Thiên ma sách" và chân khí kỳ dị trong cơ thể, đem bốn khối chân khí kỳ dị trong cơ thể nói thành một cái tử phủ nguyên anh, nghe đến chỗ nguy hiểm Từ Ngạo Thiên cũng bất giác chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Đợi Phương Tử Vũ nói xong toàn bộ chuyện đã xảy ra, Từ Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi oán hận nói:"Tên Thanh Dục đáng chết, uổng cho ta bình thường vẫn đối đãi với hắn như huynh đệ, không ngờ lại làm ra loại sự việc đê tiện như vậy, suýt chút nữa đã hại chết đệ. May mắn đệ không bị gì, nếu không huynh thật sự sẽ áy náy cả đời."

Phương Tử Vũ vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên khẽ nói:"Yên tâm đi, ca. Đệ sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, đệ…. Chúng ta còn phải cùng nhau tu chân nữa mà." Phương Tử Vũ vốn định nói đệ còn phải lưu lại cái mạng này để trả thù, nó vừa mới mở miệng thì đột nhiên nhớ đến sự việc này không nên kéo Từ Ngạo Thiên vào, liền lập tức nói khác đi.

Từ Ngạo Thiên mặc dù nghe ra được trong lời nói của Phương Tử Vũ mơ hồ có ẩn ý nhưng cũng không truy hỏi, kéo cánh tay của Phương Tử Vũ lại vuốt ve cái nhẫn ngọc đang đeo trên tay Phương Tử Vũ, hỏi:"Nó chính là cái nhẫn kỳ quái mà đệ đã nói đến?"

Phương Tử Vũ gật đầu.

Từ Ngạo Thiên buông tay Phương Tử Vũ ra cười nói:"Không có nghĩ đến đệ ngoài trừ chiếm được tiên khí còn chiếm được cái trữ vật giới chỉ này, vậy thì tốt rồi, huynh vốn muốn thuyết phục sư phụ đem Nạp giới bảo giới của huynh tặng cho đệ, bây giờ không cần huynh phiền lòng nữa rồi."

Phương Tử Vũ biết Từ Ngạo Thiên thực sự rất thích cái Nạp giới bảo giới đó, nghe nó nói muốn đem cái bảo bối này, bình thường ngay cả khi tắm rửa, đi ngủ cũng không tháo xuống, tặng cho mình thì bất giác xúc động một trận. Đang chuẩn bị nói thì bị Từ Ngạo Thiên cướp lời nói trước:"Tử Vũ, những lời cảm kích đừng nói ra nữa, nói nhiều quá sẽ cảm thấy thô tục. Chúng ta là huynh đệ, có Từ Ngạo Thiên ta thì nhất định có ngươi Phương Tử Vũ."

Phương Tử Vũ cúi đầu, cảm giác ấm áp tràn ngập trong trái tim đang nhộn nhạo của nó.

Từ Ngạo Thiên hỏi:"À mà, cái nhẫn đó của đệ có tên không vậy?"

Phương Tử Vũ gật đầu đáp:"Đệ tự đặt cho nó một cái tên, gọi là Thiên địa càn khôn giới."

"Thiên đại càn khôn?" Từ Ngạo Thiên vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phương Tử Vũ.

"Làm sao vậy?"

Từ Ngạo Thiên vò đầu nói:"Đệ có biết hàm nghĩa của Thiên Địa Càn Khôn là thế nào không? Sư phụ của huynh nói ý nghĩa của nó là dung nạp thiên địa vạn vật."

Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Đệ dùng thần thức đi vào, quả thật là rất lớn, giống như một mảnh thiên địa khác vậy, chỉ có điều bên trong trống không."

Từ Ngạo Thiên nghe được vậy kinh hãi thất sắc, kêu lên:"Nhanh, cởi ra huynh xem nào." Nhận lấy Thiên địa càn khôn giới từ trên tay Phương Tử Vũ, sau đó đeo lên ngón tay mình rồi đem thần thức dung nhập vào trong nhẫn ngọc.

Một lúc lâu sau Từ Ngạo Thiên mới cởi nhẫn ra đem trả lại cho Phương Tử Vũ cười khổ nói:"Tiểu tử ngươi học lừa gạt từ khi nào vậy? Cái nhẫn này chẳng có không gian nào cả."

Phương Tử Vũ sửng sốt, cũng đem thần thức dung nhập vào Thiên địa càn khôn giới, ngay lập tức một mảnh thiên địa rộng lớn vô biên hiện ra trước mắt nó. Rút thần thức trở về, Phương Tử Vũ vẻ mặt buồn bực nhìn Từ Ngạo Thiên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Thấy Phương Tử Vũ nhìn mình lạ lùng, xoa xoa khuôn mặt, Từ Ngạo Thiên hỏi:"Nhìn huynh như vậy làm gì?"

Phương Tử Vũ nói:"Đệ vừa mới xem qua, đích xác là có không gian mà, hơn nữa nhìn không thấy điểm cuối."

Từ Ngạo Thiên nghe vậy thì giật mình kinh hãi, rồi lại lắc đầu cười khổ nói:"Nếu thật đúng như lời đệ nói thì chỉ có thể nói cái nhẫn ngọc này cũng là một cái bảo bối cấp bậc tiên khí, hơn nữa nó đã nhận đệ làm chủ, người khác sẽ không có cách nào sử dụng được nó."

"Tiên khí?" Phương Tử Vũ nhìn chiếc nhẫn ngọc trong tay lẩm bẩm.

Từ Ngạo Thiên vò đầu bứt tóc như muốn phát điên hét lên:"Trời ơi! Thật không công bằng. Người khác cả đời cũng không nhìn thấy tiên khí, tiểu tử nhà ngươi một chốc liền có đến hai kiện, ta ghen tị chết mất."

Khẽ cười nhìn Từ Ngạo Thiên đang lăn lộn trên giường, Phương Tử Vũ biết nó chỉ nói đùa mà thôi, tháo nhẫn ngọc từ trên tay xuống đưa cho Từ Ngạo Thiên nói:"Vậy tiên khí này cho huynh nhé."

Ngừng lăn lộn, Từ Ngạo Thiên lắc đầu cười khổ nói:"Vô dụng, bảo bối cấp bậc tiên khí một khi đã nhận chủ trừ phi chủ nhân chết đi, nếu không sẽ chẳng ai có thể sử dụng được nó. Hơn nữa, cho dù có thể sử dụng huynh cũng sẽ không lấy đồ của đệ."

Đem nhẫn ngọc một lần nữa đeo lại vào tay, Phương Tử Vũ nói:"Vậy đệ chẳng có biện pháp giúp huynh rồi."

Từ Ngạo Thiên một lần nữa ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực nói:"Không hổ là tiên khí, Nạp giới bảo giới của huynh chỉ rộng như cái phòng này thôi, thật không thể nào so được. Tiên khí a, hu hu….."

"Ca."

"Cái gì?"

"Huynh khóc?"

"Không có."

"Đệ vừa mới nghe thấy huynh"Hu hu"."

Từ Ngạo Thiên hét lên:"Tiểu tử nhà ngươi không chỉ biết cười mà còn biết nói giỡn nữa."

Phương Tử Vũ bình tĩnh nói:"Đệ không nó giỡn."

"Ngươi có."

"Thật sự không có."

Từ Ngạo Thiên vò đầu bứt tóc nói:"Thật sự có."

"Đệ thật sự nghe thấy huynh"Hu hu" mà."

"….."